Này, Anh Bán Rau Kia Ơi!

Chương 1

"Mài dao đây, mài kéo đây!"

"Rau xanh rau xanh rẻ đây! Một tệ rưỡi một bó, cô ơi lấy một bó không?"

"Cá của tôi ngon lắm đấy, vừa mới câu ở hồ lên. Cá tự nhiên, chắc chắn là cá tự nhiên, không phải cá tự nhiên cô cứ đến tìm tôi."

"..."

Nói ra thì cũng thật nực cười, một tiếng trước, Tư Thịnh tuyệt đối không thể ngờ mình sẽ đến nơi này, ngồi trong xe chờ đợi ở rìa chợ rau.

Chợ rau ồn ào, mùi xú uế khó ngửi, anh lại nhìn một người đàn ông mặc áo ba lỗ bán rau đến ngẩn người.

"Tiểu Đình Vân hôm nay lại ra bán rau xà lách à?" Một người phụ nữ trung niên chào hỏi người đàn ông với vẻ thân quen.

Người đàn ông tên là Đình Vân.

Tư Thịnh thấy người đàn ông gật đầu, khuôn mặt không lớn ửng hồng, không biết là do nóng hay là ngại ngùng.

Người này mày kiếm mắt sâu, ánh mắt kiên nghị, sống mũi cao thẳng, giữa tĩnh và động đều lộ ra vẻ thâm tình. Những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống trên làn da màu lúa mạch, men theo đường vân da lăn vào l*иg ngực rộng, chiếc áo ba lỗ trắng đã ướt hơn nửa, lộ ra hình dáng cơ bắp rõ ràng.

Ánh mắt Tư Thịnh khẽ di chuyển, cửa sổ xe hé mở một nửa.

"Bao nhiêu một cân đấy?"

"Chúng ta quen nhau cả rồi, chị còn hỏi giá em làm gì?"

Tư Thịnh nghe thấy người đàn ông nói vậy.

Giọng nói trầm khàn, mang theo chút thở dốc sau khi lao động, pha lẫn chút gợi cảm.

Tư Thịnh đưa tay xoa vành tai, hạ cửa sổ xe xuống thêm chút nữa, không khí nóng bức tranh nhau chen vào trong xe, kéo nhiệt độ trên người anh tăng lên từng chút một.

"Tuổi này của tôi đủ làm mẹ cậu rồi, ngày nào cậu cũng chị chị em em." Người phụ nữ trung niên cười đến mức không thấy mắt đâu, rồi kéo chiếc túi ni lông người đàn ông đeo bên hông xuống một cách tự nhiên: "Cho tôi, cho nhiều vào, rau xà lách của cậu ngon thật đấy, không ăn được lại thèm."

Chiếc quần công nhân hơi rộng bị kéo xuống một chút, lộ ra nửa eo có đường nét rõ ràng, cơ bắp săn chắc, vân da sắc nét, là đường nhân ngư đẹp hiếm thấy.

"Chị nói gì vậy, hôm nay chị ăn mặc thế này ra ngoài người ta lại bảo chị là em gái em ấy chứ."

Người đàn ông dời một lớp thùng hàng, bỏ mớ rau xà lách tươi rói vào túi ni lông, nụ cười chân thành, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trông sạch sẽ thuần khiết.

Lời nói ra lại mang theo chút lả lơi.

Tư Thịnh lẩm bẩm vài chữ trong miệng, quay mặt đi rồi kéo cửa sổ xe lên.