Tu chân giới, Thiên Sơn Phái.
Hôm nay là ngày đại sư huynh Tạ Trần dẫn theo các sư huynh đệ trở về sau khi ra ngoài đoạt bảo.
Hàng ngàn đệ tử Thiên Sơn Phái tề tựu đông nghịt ở sơn môn, vừa để nghênh đón, vừa là để chiêm ngưỡng, chiêm ngưỡng dung mạo và phong thái của vị thiên tài kiếm tu vang danh trong truyền thuyết kia.
Nói đến thiên tài, thì trước hết phải là tuổi trẻ danh vang, tiếp đến là kiếm khí vô song.
Tạ Trần mười tám tuổi đã đạt trúc cơ, chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã liên tục phá cảnh, bước vào Kim Đan kỳ, rồi thẳng tiến Kim Đan hậu kỳ. Kẻ khác cần trăm năm tu luyện, hắn chỉ cần mười năm ngắn ngủi.
Thiên tư như thế, trăm năm mới xuất hiện một lần, đủ để chấn động toàn bộ tu chân giới.
Giữa biển người ngưỡng vọng ấy, có một bóng dáng thiếu niên gầy gò mặc thanh y. Người này, tóc đen búi cao bằng dây lụa xanh, đầu đội mũ sa trắng, che đi dung nhan, đó chính là Lâm Thanh Đường.
Vì người đông mà ai nấy đều có tu vi, Lâm Thanh Đường bị chen lấn đến tận cuối hàng, gần như không có cả tư cách để ngắm nhìn.
Cậu muốn khóc mà không khóc nổi, đành lùi ra sau vài bước. Tranh cũng tranh không lại, nhìn cũng chẳng thấy, nhiệm vụ này thật quá khó khăn!
Nói thật, mấy ngày qua, cuộc sống của Lâm Thanh Đường không hề dễ dàng.
Vừa xuyên tới thế giới này, mọi thứ đều lạ lẫm. Ngày nào cũng bị hệ thống thúc giục liên hồi, bắt cậu mau chóng nhập vai, đi theo kịch bản.
Nhưng đến mặt mũi nhiệm vụ chính còn chưa thấy, thì biết làm gì?
Phải rồi, đúng kiểu cẩu huyết, Lâm Thanh Đường xuyên vào một quyển truyện!
Cậu vốn là một sinh viên ngành mỹ thuật truyện tranh, từ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, học hành chăm chỉ, việc táo bạo nhất trong đời cũng chỉ là phát hiện mình thích đàn ông. Nhưng ngay cả yêu đương cậu cũng chưa từng trải qua!
Vậy mà lại bị kéo vào sách?
Cậu nghi mình bị đột tử vì đồ án quá nhiều.
Ngay ngày đầu tiên xuyên thư, cậu đã khẩn cầu được quay về, nhưng hệ thống trả lời lạnh lùng: [Không thể quay về.]
Lời nó như sau: [Ký chủ, chẳng phải cậu thích truyện tranh nhất sao? Đây là nơi tốt để tìm cảm hứng! Với trình độ vẽ của cậu, chẳng mấy chốc sẽ tung hoành thiên hạ! Chỉ nghĩ thôi đã thấy sung sướиɠ rồi, đúng không?]
Lâm Thanh Đường không dễ bị lừa gạt như thế, liền từ chối thẳng thừng. Thế là hệ thống bắt đầu khóc lóc thảm thiết: [Ký chủ, nếu cậu không làm nhiệm vụ, không chỉ cậu sẽ bị xóa sổ, mà tôi cũng sẽ bị tiêu diệt đó!]