Hậu Cung Của Bệ Hạ Toàn Là Yêu Quái

Chương 13: Trời ơi chiến thần mà lại mềm như này à

Thị vệ khẳng định: "Đúng vậy."

Dù là thật hay không, Tần Diễn cũng phải vào xem. Y chưa từng thấy dáng vẻ thất bại của Cố Thanh Khúc bao giờ. Thế là y nghiêm mặt nói: "Ta vào xem một chút."

Thị vệ cũng không ngăn cản, lập tức để y vào, điều này khiến Tần Diễn hơi bất ngờ. Y nghĩ Cố Thanh Khúc dù sao cũng là hoàng đế, hệ thống an ninh chắc chắn phải nghiêm ngặt, không nói bằng phụ thân y, thì cũng không thể yếu kém thế này. Giờ thì... Đúng kiểu bị "thả rông".

Nhưng điều đó lại rất hợp ý Tần Diễn. Y bước vào phòng, thấy Cố Thanh Khúc sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, nhắm mắt nằm trên giường trông như sắp chết. Tần Diễn lập tức nhịn không nổi mà bật cười. Cố Thanh Khúc, ngươi cũng có ngày hôm nay sao.

Tần Diễn gọi hai tiếng: "Hoàng thượng"

Nhưng không có phản ứng. Có vẻ hắn thật sự ngất rồi. Tần Diễn không giữ hình tượng nữa, thoải mái ngồi xuống bên giường, đưa tay véo mặt Cố Thanh Khúc. Dù hắn đã hạ phàm, khuôn mặt này vẫn giống hệt khi còn ở thiên giới, nhìn đã thấy đáng ghét.

Tần Diễn véo trái véo phải, trên dưới đều véo, làm mặt Cố Thanh Khúc đỏ lên, sắp bị véo đến trầy da. Y vỗ nhẹ lên mặt hắn, trêu chọc: "Trời ơi, chiến thần mà lại mềm mại thế này à?"

Trời se lạnh, Cố Thanh Khúc đắp chăn. Tần Diễn kéo mạnh chăn ra, nhìn ngó khắp người hắn: "Để ta xem thân thể chiến thần có mềm như mặt không." Y vừa nói vừa đưa tay xuống, từ ngực kéo dần xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở bụng dưới, xoa xoa tay, đầy hứng thú: "Nào, để ta xem chiến thần có phải nam nhân thật không."

Lời vừa dứt thì nghe tiếng khụ nhẹ, Tần Diễn vội rút tay đang giơ lơ lửng, ngẩng lên nhìn thì thấy Cố Thanh Khúc đã tỉnh, khóe mắt hắn ươn ướt, khẽ gọi: "Đại sư..."

Giọng Cố Thanh Khúc mềm oặt, như vũng bùn lầy đang kéo người chìm xuống không ngừng. Hai người đánh nhau hơn trăm năm, Cố Thanh Khúc gần như chưa từng nói năng nhỏ nhẹ. Nếu có nói thì cũng hùng hồn, ngạo mạn vô cùng. Tần Diễn chưa bao giờ nghĩ hắn lại có thể phát ra âm thanh kiểu này, lập tức nổi hết da gà.

Tần Diễn rùng mình một cái, rũ bỏ lớp da gà nổi lên, rồi nở một nụ cười tiêu chuẩn, cố nén giọng để hỏi đầy quan tâm: “Bệ hạ, người thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Vừa nghe y mở miệng, vành mắt của Cố Thanh Khúc liền đỏ lên, hắn đưa tay nắm lấy vạt áo Tần Diễn, giọng mềm mại: “Đại sư, trẫm thấy yêu quái...”

Giọng này đúng là dễ nghe thật, nhưng phát ra từ miệng Cố Thanh Khúc lại khiến Tần Diễn muốn buồn nôn. Để che giấu cảm giác ghê tởm, y nghiêm túc giải thích: