“Ngươi sắp xếp người quấy rối hắn đi.”
Phù Trạch nghĩ một chút, trong đầu hiện lên một cái tên: “Hay để Cửu Trá đi, người này chuyện nhiều lắm, tuyệt đối có thể làm rối loạn Cố Thanh Khúc.”
“Cho hắn đi.”
Sau khi thông báo xong, Tần Diễn cùng Phù Trạch nhàn nhã trò chuyện. Y tò mò hỏi:
“Hắn chuyện nhiều là như thế nào?”
Phù Trạch đáp: “Nguyên hình của Cửu Trá là hà mã, da hắn rất nhạy cảm, dễ bị cháy nắng, nên phải ngâm mình trong nước rất lâu, nhưng lại cần lên bờ để nghỉ ngơi và ăn uống.”
Tần Diễn càng nhíu mày: “Kỳ quái thật.”
Ở yêu giới, tất cả yêu quái cơ bản đều ở hình người, chỉ khi bị thương nặng, yêu lực không đủ duy trì hình người mới biến về nguyên hình, nhưng loại chuyện này hầu như không xảy ra, vì vậy Tần Diễn hoàn toàn không biết nguyên hình của các yêu tướng.
Phù Trạch gật đầu, Tần Diễn nhìn y: “Thế nguyên hình của ngươi là gì?”
Phù Trạch đẩy kính trên sống mũi, ho nhẹ một tiếng, giọng đầy tự hào: “Hổ mang chúa.”
Thực ra Tần Diễn không hứng thú lắm với nguyên hình của yêu tướng, vì y không có nguyên hình, cũng không hiểu Phù Trạch tự hào cái gì, nhưng nghĩ lại, chắc là vì không yếu đuối như Cửu Trá.
Hai người vừa trò chuyện vừa thong thả ăn trưa, kết quả món ăn vừa được bày ra, thị vệ lại hấp tấp chạy vào: “Đại sư, không xong rồi!”
Tần Diễn nhìn sang Phù Trạch, Phù Trạch tỏ vẻ ung dung: “Nếu không ngoài dự đoán thì…”
Chưa nói hết, thị vệ đã chạy vào, thở hổn hển: “Đại sư, Cửu cô nương nhập ma rồi!”
Tần Diễn kinh ngạc: “Cái gì?”
Thị vệ còn gấp hơn y: “Thật đó, Cửu cô nương nhập ma rồi!”
Thần, tiên, yêu, những tu sĩ tu luyện chính đạo, nếu bị nhiễm trọc khí sẽ nhập ma. Đối với tu sĩ, nhập ma là đòn chí mạng, họ sẽ dần mất đi ý thức bản thân, trở thành công cụ gϊếŧ chóc không kiểm soát, ai ai cũng phải tiêu diệt.
Phù Trạch khá thân với Cửu Trá, căn bản không tin hắn nhập ma, nên an ủi Tần Diễn: “Tộc trưởng, chắc có hiểu lầm gì đó.”
Rồi hắn nhìn sang thị vệ: “Ngươi kể rõ xem đã xảy ra chuyện gì?”
Thị vệ vẫn còn chưa hoàn hồn, vội nói: “Khi Cửu cô nương đến, ta tiến lại đón. Cách cô nương ấy ba bước, cô nương ấy đột nhiên co giật, rồi…”
Thị vệ dừng lại, biểu cảm đầy khó nói. Tần Diễn giục: “Rồi sao nữa?”
Phù Trạch cũng sốt ruột: “Nói đi!”
Thị vệ cắn răng kể tiếp: “Rồi cô nương ấy bắt đầu… thải ra.”
Tần Diễn không hiểu: “Thải gì?”
Phù Trạch cũng sốt ruột: “Nói nhanh lên!”
Thị vệ liếc nhìn hai người, mặt đầy uất ức.