Hậu Cung Của Bệ Hạ Toàn Là Yêu Quái

Chương 5: Thiếu chủ rất thiếu kiến thức

Tần Diễn lập tức nắm bắt được mấu chốt trong lời nói của hắn: "Người phàm... Rất sợ hổ sao?"

Hổ yêu ngơ ngác gật đầu, hắn biết thiếu chủ rất thiếu kiến thức, nhưng thiếu đến mức này thì thật hết chỗ nói.

Tần Diễn nhếch miệng cười đắc ý: "Kế hoạch ngày mai có rồi!"

Hổ yêu vội hỏi: "Là kế hoạch gì vậy?"

Tần Diễn vỗ vai hắn nói: "Rất nhanh ngươi sẽ biết thôi."

Rất nhanh đã đến ngày hôm sau, đoàn nghi trượng hoàng gia khí thế hùng hồn, tiếng bước chân vang vọng từ xa. Thế nhưng, Tần Diễn không hành động vội, mà kiên nhẫn chờ đợi Cố Thanh Khúc quay về.

Tối hôm qua, một trăm lẻ tám yêu tướng đã lục đυ.c kể cho Tần Diễn nghe một số kiến thức cơ bản về nhân gian, giúp y hiểu ra rằng, nếu Cố Thanh Khúc gặp nguy hiểm trên đường đi tế lễ thì với nhân gian là điềm đại hung. Ngược lại, nếu gặp nguy trên đường về, thì lại là điềm đại cát.

Tần Diễn không hiểu tại sao lại thế, một trăm lẻ tám yêu tướng cũng không nói rõ được, nhưng tóm lại làm theo như vậy là đúng.

Vì thế, chờ mãi, cuối cùng cũng tới trưa, nghi trượng xuất hiện. Tần Diễn vui mừng bật dậy, đẩy vai con hổ yêu bên cạnh: “Đến lượt ngươi ra sân khấu rồi.”

Việc này đã bàn sẵn từ tối qua. Hổ yêu tháo viên Hỗn Độn Thạch trên cổ xuống, lộ nguyên hình. Trong khoảnh khắc, trời nổi sấm chớp, mây đen vần vũ, gió lớn nổi lên, cát bụi mịt mù. Một con hổ vàng cao mười mét từ trên trời giáng xuống, lao thẳng về phía đội nghi trượng. Đám người đó nào từng thấy cảnh tượng như vậy, sợ đến mức chân tay run rẩy, cầm vũ khí mà không dám tiến cũng chẳng dám lùi.

“Yêu... Yêu quái kìa!”

“Hộ... Hộ giá!”

“Cứu mạng!”

Cảnh tượng trở nên hỗn loạn. Hổ vàng vung vuốt xé toạc nóc xe ngựa, để lộ gương mặt tái nhợt của Cố Thanh Khúc. Hắn mặc long bào màu vàng nhạt, tóc dài bị gió thổi tung, vì gió quá mạnh nên hắn phải bám chặt lấy xe để không bị cuốn đi.

“Yêu quái phương nào, còn không chạy!”

Một tiếng quát dữ dội vang lên, mọi người ngẩng đầu nhìn như thấy thần tiên giáng trần. Thì ra là Tần Diễn cưỡi bạch lộ từ rừng bay ra.

“Là... Là thần tiên!”

Xuyên qua cát bụi, Tần Diễn nhìn thẳng vào mắt Cố Thanh Khúc. Ánh mắt ấy lạnh lùng xa cách giống hệt như lúc ở chiến trường. Nhưng chỉ giây sau, mắt hắn lại đỏ hoe, thậm chí còn run rẩy mang theo nỗi sợ. Tần Diễn bỗng thở phào nhẹ nhõm, như vậy mới giống thật chứ.

Tần Diễn rút trường kiếm, đúng vào khoảnh khắc sấm sét nổ vang, y chỉ kiếm về phía hổ yêu, quát lớn.

“Yêu quái, chịu chết đi!”