Trọng Sinh Thập Niên 90: Vợ Nhỏ Ngọt Như Mật

Chương 5.2: Hoá ra lại ngồi trên núi vàng, núi bạc

Băng qua phía sau nhà cô là một ngọn núi lớn, vượt qua dãy núi ấy chính là biên giới. Vì vậy, dù nơi đây nằm sâu trong núi, cũng vẫn có trạm quân đóng.

Khi thấy Tần Dư Hi bước xuống, một người lính trẻ liền nghiêng đầu hỏi bà:

“Bà ơi, cháu gái bà tâm trạng đã đỡ hơn chưa ạ?”

Đám lính trẻ thường đến bản, cũng hiểu sơ sơ hoàn cảnh nhà cô. Nơi đây là một bản nhỏ, toàn là người dân tộc Thổ sinh sống, có nhiều cụ già cả đời chưa từng rời khỏi ngọn núi này. Có vài người lính trẻ, mỗi khi rảnh rỗi lại vào bản dạo quanh, như thể tìm chút cảm giác mới mẻ.

Trần Ngọc Liên gương mặt nhăn nhó, gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu. Đôi bông tai bạc hình vòng tròn lắc lư theo từng cử động.

Bà là người dân tộc Thổ thuần hậu chất phác, chưa từng va chạm sự đời, không biết nên trả lời sao cho phải. Đến giờ vẫn còn lo cháu gái mình có khi nào nghĩ quẩn.

Nhưng khi thấy Tần Dư Hi quả thực không có vẻ gì là buồn bã, thậm chí còn đeo giá vẽ đi ra ngoài, bà liền ngắt lời mấy người lính trẻ, quay đầu gọi:

“Dư Hi, con lại đi vẽ tranh à? Hôm nay định vẽ ở đâu đấy?”

Từ nhỏ Tần Dư Hi đã mê vẽ. Núi, sông, ruộng, nương gì cô cũng vẽ được. Nhưng mấy năm gần đây, cô chỉ toàn vẽ... Đỗ Thư Mặc.

Mấy năm say mê khờ dại, cuối cùng hóa ra lại là một hồi tình cảm sai lầm.

Nhưng Tần Dư Hi vốn không phải kiểu người mãi ôm khư khư quá khứ, càng không để bản thân trói chặt trong những tiếc nuối. Đời người chỉ có vài chục năm ngắn ngủi, cô dành ra mấy năm vẽ Đỗ Thư Mặc, tuy là uổng phí, nhưng lại luyện được kỹ năng phác họa chân dung nhân vật, nhất là nét mặt.

Về sau, khi cô chuyên làm hóa trang tạo hình, phần biểu cảm khuôn mặt luôn là thế mạnh. Nếu bảo cô đứng thứ hai, thì chẳng ai trong nước dám nhận mình đứng nhất.

Dĩ nhiên, đấy là trong nước. Ở nước ngoài, nơi như Hollywood, kỹ xảo hóa trang đã vượt xa mấy chục năm rồi. Vẫn còn phải học hỏi rất nhiều, còn một chặng đường dài phải đi. Phải bình tâm suy nghĩ lại cho rõ, hiện giờ vẫn chưa đủ.

Cô làm sao nỡ tự sát được?

“Vâng, bà ngoại, con ra phía sau con suối một lát ạ.”

Cô nói xong, cũng tiện mắt liếc qua mấy anh lính trẻ, rồi khoác giá vẽ bước qua rào tre, đi dọc con đường nhỏ phía sau nhà, theo lối mòn men theo một con mương nhỏ, tới bên bờ suối rộng chừng vài mét.

Nhà cô dựa lưng vào núi. Ngọn núi đó tên là Giới Sơn, rất rất cao. Đỉnh núi cảnh sắc tuyệt đẹp. Sườn bắc là một khu rừng nguyên sinh, hồi nhỏ Tần Dư Hi từng hay lên đó chăn dê.

Nghĩ đến đỉnh núi, Tần Dư Hi đứng bên con suối róc rách, ngẩng đầu nhìn lên, tóc dài phất phơ trong gió. Cô cảm thấy ngọn núi này còn cao hơn cả trong trí nhớ.

Nhiều năm sau, nơi đây sẽ được treo đầy dây cáp, có xe tham quan lên xuống. Bản làng quê của cô sẽ bị san phẳng, nhường chỗ cho một khu du lịch sinh thái mới.

Khi ấy, núi vàng núi bạc nhà cô cũng tan thành mây khói.

Tần Dư Hi nghĩ đến căn nhà sàn hiện giờ của mình, lòng khẽ thở dài. Cô ngồi xuống một phiến đá bên bờ suối, đón ánh nắng đầu hè, định bụng vẽ chút gì đó.

Dù là mùa hè, nhưng trong núi vẫn mát mẻ, chỉ cần không đóng kín cửa là không cần điều hòa. Đêm đến còn hơi lạnh.

Ngồi dưới bóng cây, cô mở giá vẽ ra. Trang đầu tiên là gương mặt Đỗ Thư Mặc, từ ánh mắt đến chân mày, đều sống động như thật.