Nghe nói nhà Đỗ Thư Mặc cũng mới dọn lên thành phố cách đây hai năm, trong thành phố chưa có bao nhiêu chỗ dựa, ấy thế mà cậu ta lại tỏ ra lạnh nhạt với Dư Hi đến thế.
Bạn trai mà như vậy sao? Bạn gái thi rớt đại học, không thể lên tỉnh học cùng, vậy mà hắn chẳng buồn hỏi han lấy một lời, cũng chẳng thèm quan tâm cô sẽ sống ra sao.
Trong lòng Trần Ngọc Liên cũng nghẹn một bụng tức. Bà từng là quả phụ, cả đời mạnh mẽ, không chịu thua ai, nhưng riêng chuyện cháu gái thì luôn cảm thấy có lỗi. Bao nhiêu tâm sự, bao nhiêu bất bình, bà không thể nói thẳng với cháu mình, chỉ biết mỗi ngày sang nhà bác Lục để trút bầu tâm sự.
Nhà sàn nằm giữa rừng núi, cây cối rợp bóng. Bên ngoài sân được rào bằng tre, nối ra con đường nhỏ lát đá, quanh co khúc khuỷu. Dù không ngay ngắn, nhưng lại mang một vẻ cổ kính rất riêng của núi rừng.
Bác Lục là người Thổ, mặc chiếc áo chàm đặc trưng, đứng sừng sững ngoài rào. Nhà bác Lục sát ngay cạnh nhà Trần Ngọc Liên, chỉ cách vài gốc cây, qua một lối mòn là tới.
Là hàng xóm hơn nửa đời người, bác Lục tất nhiên quen thân với Trần Ngọc Liên, vừa nghe bà kể tội Đỗ Thư Mặc, bác đã gật gù đồng tình, rồi chêm vào một câu:
“Thêm vài năm nữa, đợi Dư Hi lớn thêm chút, mình kiếm cho nó một người tốt hơn. Nói thật, tôi thấy thằng Đỗ Thư Mặc chẳng ra làm sao cả. Tùy tiện tìm ai đó có trách nhiệm, có bản lĩnh còn hơn. Phải tìm người biết trân trọng con bé, biết giữ nó như giữ viên ngọc trên tay.”
Nhìn thần sắc của bác, có thể thấy bác Lục cực kỳ không ưa Đỗ Thư Mặc. Trong ký ức của Tần Dư Hi, bác Lục chính là người đầu tiên phản đối mối quan hệ đó, suốt ba năm trời, mỗi lần sang nhà chơi đều bóng gió khuyên can bà ngoại cô.
Trước kia, Tần Dư Hi chỉ nghĩ bác Lục cổ hủ, không quen nhìn thanh niên thành thị. Nhưng sau này, mọi chuyện xảy ra đúng như bác dự đoán. Đỗ Thư Mặc không chống chọi được với hiện thực khốc liệt, cũng không vượt qua được cám dỗ nơi phồn hoa đô thị. Khi "chân ái" khác xuất hiện, cậu ta lập tức thay đổi, chán ghét cô ra mặt.
Nghĩ lại mới thấy, bác Lục tuy sống trên núi, nhưng nhìn người lại vô cùng tinh tường.
Tần Dư Hi chợt nhớ… kết cục của bác Lục là gì nhỉ? Trí nhớ mơ hồ không rõ. Cô chỉ nhớ một thời gian sau, bác bỗng dưng biến mất. Không ai biết bác đi đâu, rồi suốt hai mươi năm sau, giữa bao nhiêu biến động, bác Lục chưa từng một lần xuất hiện lại trong ký ức cô.
Là đã mất rồi? Hay là… có điều gì đó khác? Cô không rõ.
Trong phòng, tiếng trò chuyện bên ngoài vẫn vang vọng vào tai Tần Dư Hi. Đầu óc cô dần dần tỉnh táo lại. Cô bước chân trần đến trước gương, trên người chỉ mặc chiếc váy ngủ bằng vải thô đã cũ. Tóc xõa dài, chưa chải chuốt.