Trọng Sinh Thập Niên 90: Vợ Nhỏ Ngọt Như Mật

Chương 1.1: Món quà bất ngờ

Thành phố LSJ, nước M.

Tần Dư Hi, thí sinh đến từ khu vực Hoa Hạ, đang ở trong phòng khách sạn, chuẩn bị những vật dụng chuyên dùng cho phần thi ngày mai. Đây là trận quyết đấu cuối cùng trong cuộc thi tuyển chọn chuyên viên hoá trang xuất sắc nhất. Bất cứ món đồ nhỏ nào có khả năng dùng đến, cô đều tự mình kiểm tra thật kỹ.

Chỉ cần trở thành quán quân, cô sẽ có thể mang 100.000 đô la Mỹ về nước. Từ đấy cũng không còn phải chịu cảnh long đong khắp các đoàn làm phim, làm thuê cho những studio trang điểm lớn, kiếm từng đồng bạc lẻ từ những thợ trang điểm ký hợp đồng đến hàng chục vạn.

Tuy nhiên, tiền cũng chỉ là một phần. Quan trọng chính là cái danh hiệu "Chuyên viên hoá trang quốc tế xuất sắc" kia, chỉ riêng danh hiệu đó thôi đã đủ để Tần Dư Hi chấp nhận dốc hết sức, quyết chiến đến cùng.

Đêm đã khuya. Trong phòng khách sạn, ngoài tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường, không còn âm thanh nào khác. Đây là căn biệt thự mà phía ê-kíp chương trình thuê trọn để phục vụ cho việc ghi hình. Ngoài nhà tắm, hầu như mọi ngóc ngách trong phòng đều được lắp đặt camera.

Tần Dư Hi hiểu rất rõ. Ngoài mấy chiếc camera đang chĩa về phía mình, lúc này ở một căn phòng nào đó, có lẽ đang có vài người ngồi theo dõi cô qua màn hình, từ nhiều góc quay khác nhau, tỉ mỉ quan sát từng hành động, từng biểu cảm trên khuôn mặt cô.

Cô nghiêng đầu nhìn chiếc điện thoại bàn trên tủ đầu giường, lại liếc đồng hồ. Bên Hoa Quốc bây giờ chắc đang là ban ngày. Cô định gọi về cho mẹ và bà ngoại để vơi bớt nỗi căng thẳng đang bủa vây trong lòng.

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, phá tan sự yên tĩnh, khiến tim cô giật thót. Cô vội vàng bò lên giường, duỗi tay nhấc máy. Đầu dây bên kia là một giọng nói quen thuộc bằng tiếng Anh:

“Hi, Tần. Là tôi, A đây. Cậu có thể ra vườn một chút được không?”

Tần Dư Hi bình thản hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Ngày mai là trận đấu quyết định, cô không muốn có thêm bất kỳ liên hệ riêng nào với A – một trong năm thí sinh còn lại, cũng là đối thủ có khả năng giành chiến thắng cao nhất.

Giọng A trở nên mềm mại hơn: “Năn nỉ mà, cưng ơi. Tôi có một bất ngờ dành cho cậu.”

Bất ngờ? Giữa cô và A thì còn có thể có bất ngờ gì nữa?

Tần Dư Hi khẽ nhíu mày. Cô biết rõ, từng hành động của cô và A đều đang nằm trong tầm quan sát của camera. Tất cả đều sẽ bị trình chiếu trước khán giả. Nếu giờ cô từ chối, rất có thể ngày mai, mạng xã hội sẽ tràn ngập những lời công kích, nào là cô chảnh chọe, không hòa đồng, thậm chí có xích mích với người trong giới.

Nhẹ thì bị cho là thiếu tinh thần đồng đội, nặng thì thành mục tiêu của những lời đồn độc địa, bị gán ghép vào mấy câu chuyện thù hận, ganh ghét chẳng rõ đầu đuôi.

Đó chính là mặt tối của show thực tế, nó luôn có cách biến những hành vi bình thường thành thứ công cụ để tạo drama trên mạng xã hội.

Tần Dư Hi cúp máy, khoác thêm chiếc áo mỏng, tùy ý búi gọn tóc dài, rồi mở cửa ra ngoài. Vừa bước ra, cô đã chạm mặt người quay phim đang trực sẵn. Chiếc máy quay lập tức hướng về phía cô.

Dưới ống kính đó, Tần Dư Hi vừa bước đi vừa cố giữ nụ cười nhẹ trên môi, giọng nói dịu dàng vang lên như đang thủ thỉ với người xem:

“Bạn đoán xem A sẽ tặng mình món quà gì nhỉ? Mình đoán là bánh kem… À, mình thích vị matcha.”

Tất nhiên người quay phim không đáp lời. Mà cô cũng chẳng thật sự nói với anh ta, câu nói đó, là dành cho khán giả toàn cầu đang dõi theo qua màn hình.

Ra đến vườn, A không có ở đó. Trước mặt cô là một khoảng sân tĩnh lặng, hồ nước nằm im lìm dưới ánh đèn đêm. Tần Dư Hi khẽ chau mày, hơi mất kiên nhẫn. Nhưng vẫn phải tiếp tục làm ra vẻ dễ thương, duy trì không khí vui vẻ trước camera.

Cô xoay người bước đi, nhưng bỗng cảm thấy dưới chân mình đạp phải thứ gì đó. Cúi xuống nhìn, cô khom người nhặt lên và bật cười:

“Này, máy quay lại gần chút nhé. Nhìn xem, cô nhóc nghịch ngợm này lại tặng mình… một cánh tay đấy!”