Nhìn Thấy Mặt Tôi Xong, Bọn Họ Đều Yêu Tôi Mất Rồi

Thế Giới 1 - Chương 4: Nữ Phụ Bạch Nguyệt Quang Bị Ghét Bỏ Trong Truyện Thế Thân

Gương mặt thanh tú ngọt ngào của Sở Nguyệt nở một nụ cười thuần khiết, cô ta đưa ra hộp cơm giấu sau lưng, mỉm cười dịu dàng: “Tất nhiên là đến đưa cơm trưa cho anh rồi.”

Ngũ quan lạnh lùng tuấn tú của Kỳ Yến trong khoảnh khắc này dịu lại, trong mắt anh ta hiện lên sự bất ngờ xen lẫn cảm động.

Sở Nguyệt lúc nào cũng dịu dàng và đảm đang, hoàn toàn khác với Minh Nguyệt.

Tâm sinh tướng, anh ta trước kia lại từng nghĩ Sở Sở và Minh Nguyệt giống nhau, nay nhìn lại, rõ ràng một người trên trời, một người dưới đất, dù là về diện mạo hay nội tâm cũng vậy.

“Vừa rồi anh đang gọi điện cho ai vậy?”

Sở Nguyệt ngồi xuống bên cạnh ghế sofa, mở hộp cơm, lấy ra bốn món mặn và một canh mà cô ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

Trên mặt Kỳ Yến thoáng hiện vẻ mất tự nhiên nhưng anh ta không muốn lừa dối Sở Nguyệt, bèn thành thật nói: “Là Minh Nguyệt.”

Nghe đến hai chữ này, nụ cười trên môi Sở Nguyệt lập tức cứng lại.

Cô ta không thích cái tên này, càng không thích con người ấy.

Sự tồn tại của Minh Nguyệt giống như một cái gai, không lúc nào không nhắc nhở cô ta rằng mình từng là “người thay thế”, cho dù giờ đây cô ta đã có được trọn vẹn tình yêu của Kỳ Yến.

Hơn nữa, vụ tai nạn xe kia thực ra là cô ta mượn cơ hội lập kế, cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ Minh Nguyệt.

Nếu chuyện này bị Kỳ Yến biết được…

Tim Sở Nguyệt lập tức nhảy lên tận cổ họng, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.

Kỳ Yến nhận ra sự khó chịu của cô ta, trong lòng có chút hối hận vì đã nói thật.

Anh ta ôm cô ta vào lòng, nhẹ giọng giải thích: “Minh Nguyệt nói muốn xin lỗi em.”

“Em yên tâm, anh đã cảnh cáo cô ta rồi, sau này cô ta sẽ không dám xuất hiện nữa.”

Nghe đến đây, trái tim treo lơ lửng của Sở Nguyệt mới thực sự buông xuống.

Cô ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó, dựa vào lòng ngực Kỳ Yến, giọng nói dịu dàng quan tâm: “Em thật sự không trách chị Minh Nguyệt mà, xin lỗi thì không cần đâu…”

Kỳ Yến dịu dàng thở dài một tiếng: “Em đó… Quá hiền lành rồi.”

Một người như Sở Nguyệt đem so với Minh Nguyệt thì thật sự là một sự sỉ nhục.



Minh Nguyệt cúp máy rồi ngồi thêm một lúc trên chiếc ghế mềm, đợi đến khi cơ thể có chút sức lực mới chầm chậm đứng dậy bước vào nhà vệ sinh.

Dưới ánh đèn trắng lạnh, trong gương phản chiếu một khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ.

Người trong gương da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt tựa cánh đào long lanh sóng sánh, sống mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ mọng đầy đặn, dáng người lại uốn lượn mềm mại đến không tưởng — dung hòa hoàn hảo giữa vẻ ngọt ngào của thiếu nữ và sự quyến rũ của người phụ nữ.

Dung mạo này có đến bảy phần giống với cơ thể thật của cô, thật sự là kiều diễm vô song, rực rỡ như hoa.

Minh Nguyệt đã từng xem ảnh của nguyên chủ trong điện thoại, dung mạo của người trong gương vẫn có chút khác biệt so với nguyên bản.