Cậu gật đầu, sau đó chọn một cuốn truyện tranh và bắt đầu đọc một cách say mê.
[Cậu phải hứa với tôi, hôm nào thực hiện nhiệm vụ thì không được trốn như hôm nay nữa. Nghĩ tới phần thưởng đi! Cậu cố gắng làm nhiệm vụ, sau này muốn ăn gì thì ăn, khỏi phải vì giá cả mà lăn tăn!]
Cậu cam đoan: “Tôi sẽ cố gắng làm nhiệm vụ, cậu đừng lo lắng quá.”
Buổi sáng Chu Lạc Du ở lại thư viện, đến trưa thì ra khu ẩm thực gần đó mua một chiếc bánh kẹp trứng đôi thêm xúc xích với ba chỉ xông khói. Cậu ăn rất nhã nhặn, từng miếng nhỏ một, đôi môi bóng dầu, đỏ hồng khiến người ta không thể rời mắt.
Những người đi ngang qua — đặc biệt là các ông chú — liên tục quay đầu nhìn cậu.
Buổi chiều cậu dạo quanh công viên, tới giờ thì bắt xe buýt về nhà.
Hôm nay cũng không khác gì mấy so với thường ngày, cuộc sống của cậu dường như vẫn cứ nhạt nhẽo và đều đều như vậy.
Sáng sớm cuối tuần, Chu Lạc Du ăn sáng xong liền ra khỏi nhà.
Mẹ Chu đuổi theo ra đến cửa: “Hôm nay con không nghỉ à?”
Chu Lạc Du đảo mắt một vòng, vẻ mặt đầy chột dạ: “Con hẹn với bạn rồi ạ.”
[Diễn xuất kiểu này mà vào giới giải trí thì bị chửi chết. May mà đôi mắt cậu rất có sức thuyết phục.]
Mẹ Chu gật đầu cười: “Vậy đi nhanh đi, đừng để người ta đợi lâu, chiều nhớ về sớm ăn cơm nhé.”
Chu Lạc Du bắt xe buýt đến địa điểm nhiệm vụ lần này.
Trên đường, cậu lo lắng hỏi: “Nếu tôi không hoàn thành được thì sao?”
[Cậu làm đúng theo lời tôi nói là được. Chỉ cần nghe lời, chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Đến lúc đó muốn ăn gì cứ việc mua.]
Cuối cùng cậu đến trước một quán cà phê.
[Vào đi, gọi một ly cà phê rồi ngồi đợi. Đợi đến khi hai anh công kia xuất hiện là có thể bắt đầu đẩy tình tiết. Lúc đó tôi sẽ hướng dẫn cậu phải làm gì.]
Chu Lạc Du bước vào quán cà phê sang trọng mà trước đây cậu sẽ không bao giờ dễ dàng bước chân vào. Cậu hỏi 008 xem loại nào ngọt nhất, nghe xong liền gọi đúng loại đó.
Cậu lấy chiếc điện thoại chậm như rùa của mình ra, loay hoay mất hai phút cuối cùng cũng thanh toán thành công.
[Hàng ghế thứ ba bên cửa sổ, ngồi xuống đó đi. Cố Yến Tuân đang ngồi ở hàng thứ hai phía trước.]
Chu Lạc Du bước tới chỗ 008 chỉ rồi ngồi xuống. Lần này cậu đã bớt cảm giác chột dạ như lần trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Yến Tuân phía trước không hề chớp.
Ánh nhìn kỳ quặc này khiến người đối diện hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía cậu.