Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ

Quyển 1 - Chương 1

Nguyễn Kiều vừa tiếp nhận xong ký ức nguyên chủ từ hệ thống thì phát hiện mình đang kéo vali đứng trước cửa sân bay quốc tế.

Xung quanh người đông như nước chảy, xe cộ qua lại tấp nập. Quá nhiều ký ức khiến cô tiêu hóa chậm, nên chỉ đứng im trước cửa.

Đúng lúc đó, một chiếc taxi màu xanh lá từ từ dừng lại trước mặt cô.

Kính cửa sổ hạ xuống, người lái xe là một chàng trai khoảng hai mươi tuổi, gương mặt hiền lành phúc hậu trông khá ưa nhìn. Anh ta hỏi cô muốn đi đâu.

Nguyên chủ đã bỏ trốn khỏi tiệc đính hôn, mua đại một vé máy bay đến thành phố xa lạ này.

Nguyễn Kiều tỉnh táo lại, nói: "Khách sạn Hoa Âm."

Hoa Âm là chuỗi khách sạn có tính bảo mật và an ninh tốt nhất hiện tại này, khó lộ tung tích của cô.

Thái độ phục vụ của chàng trai rất tốt, nhiệt tình chu đáo, còn chủ động xuống xe giúp cô để vali vào cốp.

Có lẽ vì trời nóng sợ cô khát, anh ta còn đưa cho cô một chai nước khoáng chưa mở, ân cần mở cửa mời cô lên xe.

Nguyễn Kiều uống ngụm nước, cơ thể liền dễ chịu hơn.

Không ngờ chỉ là nhân vật qua đường trong truyện mà cũng thân thiện thế này, vậy nam phụ hẳn còn tốt hơn nữa?

Hệ thống chưa gửi cốt truyện và nhiệm vụ cho cô, nhưng cô đã cảm thấy nhiệm vụ lần này sẽ rất nhẹ nhàng.

Nguyên chủ thức đêm bay sang đây, cơ thể đã rất mệt mỏi không chịu nổi, cuối cùng cô ngủ thϊếp đi trên xe.

Không biết bao lâu sau, Nguyễn Kiều bị tài xế đánh thức trong trạng thái mơ màng. Anh ta quay lại cười: "Tiểu thư, đến khách sạn rồi."

Nguyễn Kiều trả tiền rồi xuống xe.

Cô tưởng tài xế sẽ mang vali ra giúp, nhưng vừa đóng cửa xe thì chiếc taxi xanh lá đã vυ't qua mặt cô, chỉ bỏ lại làn khói bụi mù mịt.

Xe phóng nhanh, cô vô thức tránh nhưng vẫn hít đầy khói thải.

Đầu óc mơ màng của Nguyễn Kiều lập tức tỉnh táo: "…"

Thằng cha mặt mà hiền lành kia là kẻ cướp à?

Hộ chiếu, tiền bạc, quần áo… tất cả đồ đạc đều nằm trong vali!

Giờ cô đã thực sự trắng tay!

Chỉ còn một nghìn trong túi thì sống sao đây?

Với tính cách của Nguyễn Kiều, cô đã nhận ra điều bất thường ngay khi thấy tài xế quá nhiệt tình. Nhưng giờ cô chỉ là một vai phụ, tính cách và đầu óc hoàn toàn bị nguyên chủ ảnh hưởng.

Vì vậy, khi Nguyễn Kiều đang nghĩ cách xử lý, cô phát hiện mắt mình nhòe đi, một giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má.

Nguyễn Kiều sững sờ: "…"

Cô khóc rồi?

Cô mới nhớ nguyên chủ là nhân vật hay khóc nhè, nhạy cảm cực độ. Ở thành phố lạ bị cướp sạch đồ, không khóc mới lạ.