Thiên Túng Kiêu Cuồng

Chương 1

Cát vàng mênh mông, bụi bay cuồn cuộn. Dưới ánh mặt trời treo cao, từng hàng kỵ binh lao vun vυ't vào sa mạc, sát khí ngút trời.

Dẫn đầu đội ngũ là một hán tử thân hình vạm vỡ, gò má cao, môi dày chính là thủ lĩnh đội quân. Gã khoác giáp da, mang cung tên, cảnh giác đảo mắt nhìn quanh, đôi mày kiếm dựng ngược.

Trước mắt cát vàng mờ mịt, chẳng thấy rõ đường đi. Quân trinh sát chưa trở về báo tin, tung tích địch nhân vẫn chưa xác định.

Một cơn gió dữ dội đột ngột nổi lên, cát bụi cuốn bay, hình dáng hỗn loạn của bụi cát tựa như mặt quỷ dữ hiện ra.

Kỵ binh rùng mình, bất giác run sợ bởi kẻ mà họ đang săn đuổi cũng chính là một “ác quỷ” hiếm gặp nơi nhân gian, bạo ngược vô cùng, táng tận lương tâm, người đời gọi là Diêm Ma La Vương.

Hai mươi năm trước, kẻ đó ngang nhiên xuất hiện, đột nhập hoàng lăng, đào mộ chém xác, cướp đi thánh thể tiên đế. Mười năm trước, hắn cướp phá thôn Mịch Lộc, biến nơi đó thành xương trắng chất cao, máu đen nhuộm đất.

Tám năm trước, hắn vượt biển tới Doanh Châu, khiến hàng trăm binh sĩ biên cương bỏ mạng ngoài khơi. Ba năm trước, hắn cấu kết với tà giáo “Đại Nguyên Đạo,” khiến ngàn hộ dân chúng nhà tan cửa nát.

Nơi nào hắn đi qua, nơi đó hóa thành địa ngục tro tàn.

Và mới hôm qua, Diêm Ma La Vương đã chạy trốn vào đại mạc Kỳ Vĩ, ẩn nấp trong đó.

“Thủ lĩnh đại nhân, trinh sát vẫn chưa có tin tức, chúng ta nên tiến hay lui?” Có người sốt ruột báo cáo.

Thủ lĩnh mặt mày nghiêm túc, làn da đồng hun ánh lên mồ hôi: “Kéo cương! Phái thêm hai kỵ binh tản ra, trèo lên cao quan sát, nhất định phải tìm ra tung tích địch!”

Gió cát càng thêm dữ dội, ào ào như vạn thú dồn dập lao tới. Hai kỵ binh rời khỏi đội hình, phóng thẳng về phía xa.

Sỏi cát quất lên cung gã thủ lĩnh, vang lên lách tách. Chiếc cung này được chế tác từ sừng của loài thú thần Cừ Nghê chín đuôi bốn tai, người cầm nó không biết sợ hãi, mà thủ lĩnh quả thật cũng là dũng sĩ mạnh mẽ bậc nhất trong đội kỵ binh Bồng Lai, bách phát bách trúng.

Gã trấn thủ trấn Xuân Sinh hơn mười năm, cánh tay rắn chắc như thép, có thể kéo cung nặng nhất, săn gϊếŧ hổ báo gấu ngựa chẳng là gì. Vậy mà lúc này, mồ hôi lạnh rịn ướt cả người, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.

Tân binh trong đội thấy thủ lĩnh lo lắng đến vậy, bèn ngập ngừng hỏi: “Đại nhân, tiểu nhân chưa từng chạm mặt tên ‘Diêm Vương sống’ kia, không biết hắn có dáng vẻ thế nào?”

Ánh chiều tối sẫm dần, đôi mắt thủ lĩnh cũng tối lại, giọng run run:

“Chưa ai từng thấy mặt hắn.”

“Chưa... ai?”

“Vì những ai từng chạm mặt hắn đều đã hồn về địa phủ, hồn bay mệnh tận,” thủ lĩnh nói:

“Chỉ có một lính gác tám năm trước, trong trận chiến ở Doanh Châu, từng nhìn thoáng qua hắn từ xa, vừa vặn bốn mắt giao nhau. Tên lính ấy núp dưới xác trôi, may mắn thoát chết, nhưng sau khi sống sót trở về thì thần trí bất ổn, điên điên dại dại, miệng chỉ còn lặp đi lặp lại hai câu. Một câu là: ‘Quỷ thần tái thế, dập đầu dập trán.’”

“Còn câu kia là gì?”

“Câu kia là...” Trên mặt thủ lĩnh bỗng phủ một lớp băng lạnh. “Diêm Vương xé gió, rút hồn liền đi!”

Bất thình lình, gió cát đổi hướng, một tiếng chim ưng rít vang xé toạc tai mọi người.

Nói là tiếng chim, nhưng càng giống tiếng mũi tên sắc nhọn xé không trung. Một bóng đen lướt qua, tốc độ nhanh hơn sao băng, sức mạnh ghê gớm vô song. Trong khoảnh khắc, hai kỵ binh tiền trạm khựng người, rồi ngã nhào xuống ngựa.