Hung Thủ Ư? Tôi Là Công Dân Gương Mẫu Của Thị Trấn Beika Đấy Nhé!

Chương 4

Dòng suy nghĩ của Shirakawa Shuu lập tức bị cắt ngang.

Anh trợn tròn mắt. Qua hình ảnh phản chiếu lấp lánh trên lưỡi dao, anh nhận ra nét cười méo mó và lạnh lẽo của chính mình.

Shirakawa Shuu: “!!!”

Anh không thể tin nổi, vội đặt con dao xuống, đưa tay bịt miệng.

[Vừa rồi... ngươi phát ra tiếng cười "khà khà khà" lại là mình sao?]

[Chuyện gì đang xảy ra vậy?]

[Tại sao mình lại đứng ngẩn ngơ cầm dao và trong đầu toàn là ý nghĩ gϊếŧ người? Miệng còn phát ra tiếng cười quái đản ấy... Trời ơi! Cứ như bị điên vậy!]

[Lạy Chúa tôi! Lẽ nào mình bị tâm thần phân liệt thật rồi?]

[Ha ha ha, cuối cùng thì mình cũng điên thật rồi!]

---

"Xin lỗi quý khách, đồ uống của quý khách đã xong rồi ạ."

Enomoto Azusa đẩy khay thức ăn đến trước mặt nhóm Mori Kogoro: "Chúc quý khách ngon miệng."

Shirakawa Shuu hít vào một hơi thật sâu, rồi đặt ly Americano đá vừa pha xuống trước mặt Ueshimo Mitsuo, cố gượng nở nụ cười: "Thưa ông, cà phê của ông đã xong. Chúng tôi thật sự xin lỗi vì đã khiến ông phải chờ đợi và có trải nghiệm không tốt."

Ueshimo Mitsuo lại tiếp tục gây sự: "Ly này chẳng đủ đá gì cả! Tôi đã dặn nhiều đá rồi cơ mà. Cậu nhìn đi, có mỗi mấy viên thế này!"

Shirakawa Shuu lặng thinh, không đáp.

Không hiểu sao, ý nghĩ gϊếŧ người lại trào lên, thậm chí còn mãnh liệt hơn khi nghe những lời này.

[Đúng là hắn rất đáng ghét... Nhưng chỉ chửi thầm cho hả giận thôi, đâu ai điên mà thực sự ra tay gϊếŧ người vì chuyện thế này... Ấy khoan, tay phải của mình đang làm gì vậy?]

Shirakawa Shuu giật mình nhìn xuống, phát hiện tay phải mình một lần nữa mất kiểm soát, đã vươn ra cầm lấy con dao ăn vừa rửa sạch đặt bên cạnh.

[Khoan đã, tại sao, tại sao lại thế này...]

Mi mắt anh khẽ giật giật. Sợ mình sẽ thực sự mất kiểm soát mà vung dao đâm người, anh lập tức đặt con dao ăn xuống, rồi vòng ra khỏi quầy, tiến lại gần Ueshimo Mitsuo.

Lần này, không còn hung khí trong tay, chắc mình sẽ không còn ý nghĩ bậy bạ nữa đâu nhỉ...

"Thưa ông, thật sự xin lỗi, đây đã là lượng đá tối đa mà quán chúng tôi có thể thêm vào rồi ạ. Nếu thêm nữa sẽ ảnh hưởng đến hương vị."

Shirakawa Shuu cụp mắt, cố không nhìn vào mặt đối phương, ra sức giữ mình bình tĩnh.

Bên kia, gia đình Mori cũng chuẩn bị rời đi.

"Tạm biệt chị Azusa." Mori Ran mỉm cười vẫy tay chào.

Enomoto Azusa gật đầu: "Tạm biệt em nhé, Ran, ông Mori, cả Conan nữa."

Cô liếc nhìn Ueshimo Mitsuo, rồi nhỏ giọng với Ran: "Hôm nay không tiện lắm, mai chị mời các em ăn kem nhé."