"Mạnh Chi Nhân, chưởng môn nhốt ngươi ba trăm năm là để ngươi sám hối cho tốt bù đắp tội trạng gϊếŧ chóc, nhưng ngươi không những không hiểu được tấm lòng của chưởng môn mà còn phá xích bỏ trốn, nếu ngươi không muốn liên lụy đến người bên cạnh, mau chóng bó tay chịu trói, nếu không bọn ta sẽ không khách khí đâu!"
Đệ tử đứng bên cạnh Cố Thanh Lâu nói lời chính nghĩa lẫm liệt, Cố Thanh Lâu tuy không nói gì nhưng cũng nhìn về phía Mạnh Chi Nhân.
Mạnh Chi Nhân trước kia rất nghe lời, ngay cả sau khi cô nhập ma hồi phục lại thần trí, cũng ngoan ngoãn chịu sự trừng phạt không một lời oán thán.
Lần này chắc cũng không có gì bất ngờ.
"Mẹ kiếp, tôi chưa từng thấy ai mặt dày như vậy, nhốt người ta ba trăm năm rồi còn dám đứng trên đỉnh cao đạo đức chỉ trích người ta, ai cho các người dũng khí thế, Lương Tịnh Như à?"
Những lời lẽ cao ngạo này khiến cư dân mạng tức sôi máu, chỉ muốn xông lên gϊếŧ chết hết đám ngu xuẩn này.
"Tiên tử cô đừng tin lời bọn họ, nếu tin là bị họ thao túng tâm lý đấy, có thể nhốt cô ở nơi khỉ ho cò gáy đó ba trăm năm thì sao có thể là người tốt được!"
"Đúng vậy đó! Đó không phải là ba năm năm năm, mà là ba trăm năm đó!"
Cho dù bây giờ nhờ đột phá gen mà tuổi thọ trung bình của con người đã đạt đến sáu trăm tuổi, ba trăm năm đối với họ cũng là một nửa cuộc đời vô cùng dài đằng đẵng.
Mạnh Chi Nhân lướt nhìn những gương mặt xa lạ đang lo lắng khuyên can xung quanh, rồi lại nhìn những đồng môn cũ với vẻ mặt lạnh lùng ở phía xa, trong lòng thấu hiểu ý nghĩa câu nói chỉ sống vì bản thân của nguyên chủ.
Nguyên chủ trước kia ngoan ngoãn nghe lời, nhưng chính sự ngoan ngoãn nghe lời đó đã khiến nàng từng bước nhượng bộ, nhưng sự nhượng bộ này không mang lại cho nàng sự tôn trọng, ngược lại còn khiến nàng mất đi nhiều hơn.
Địa vị, người thân, vị hôn phu, thậm chí là ba trăm năm tự do.
Tự do à, đối với Mạnh Chi Nhân, người mà phần lớn cuộc đời kiếp trước đều nằm trên giường bệnh, mùi vị của việc mất đi tự do cô hiểu rõ nhất.
Giây phút này, cô dường như đồng cảm với tất cả sự bất mãn và căm hận trong lòng cô gái đã bị giam cầm ba trăm năm rồi chết trong cô độc.
"Vậy thì ngươi cứ thử xem."
Mắt khẽ nhắm lại, rồi lại mở ra, MạnhChi Nhân lên tiếng, giọng cô không lớn nhưng đủ để tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy.
Giọng nói của thiếu nữ lạnh lùng, trong ngày hè này như một luồng khí lạnh xuyên thẳng vào tim người, mang theo hơi thở mát lạnh.
Các đệ tử Thanh Loan Tông sững sờ, dường như chưa nghe rõ.
Nàng ta nói gì?
Nếu không bọn họ sẽ không khách khí đâu!
Vậy thì cứ thử xem.
Là ý mà họ đang nghĩ sao?
Mạnh Chi Nhân dùng động tác rút kiếm để nói cho họ biết, chính là ý đó!
Ngón tay thon dài của thiếu nữ lướt qua không khí, không khí lạnh dần, trong tay cô lập tức hiện ra một lưỡi kiếm băng mỏng, luồng khí lạnh lẽo thổi qua tay áo cô, tà áo bay phất phới, lụa trắng bên má khẽ động, một dáng vẻ tiên nhân thuần khiết thoát tục.
"Tiên tử cô vừa mới ra ngoài, cơ thể còn yếu, đám người này cứ giao cho chúng tôi là được."
"Đúng vậy, đám tép riu này chúng tôi giải quyết dễ như bỡn, không cần tiên tử ra tay đâu!"
Các người chơi mỗi người một câu xông lên, một bộ phận còn lại thì bảo vệ Mạnh Chi Nhân ở giữa, cẩn thận chú ý không để cô bị thương.