Tô Ý Miên nhìn bóng lưng cô gọi điện sau cửa kính, biết cô gọi cho ai. Trong lúc chờ, cậu không khỏi nhớ lại đêm qua.
Dưới ánh đèn mờ ảo của khách sạn, gương mặt thành thục, lạnh lùng của người đàn ông.
Theo hợp đồng, trong thời hạn ba năm, cậu phải đóng vai người yêu ân ái với Dung Dư, bao gồm nhưng không giới hạn ở các dịp công khai, trước mặt trưởng bối của Dung Dư, và bất kỳ khi nào hắn yêu cầu.
Đối ngoại, Dung Dư sẽ công khai cậu là người yêu. Vì cậu chưa đủ tuổi kết hôn và còn đi học, họ sẽ lấy lý do này để chưa tổ chức hôn lễ. Đến khi cậu đủ tuổi, họ sẽ chính thức đăng ký.
Nhưng khi đó, hợp đồng cũng vừa hết hạn. Hôn lễ hay đăng ký có lẽ chỉ là lời nói. Dung Dư chỉ cần một người đóng vai người yêu, không phải thực sự muốn kết hôn với cậu.
Từ vài lời Doãn Vi tiết lộ, Tô Ý Miên không còn nghĩ như sáng nay, rằng Dung Dư đề xuất hợp đồng vì trách nhiệm sau một đêm. Hắn chỉ cần một người ứng phó trưởng bối gia tộc. Cậu vô tình xuất hiện, đáp ứng yêu cầu, nên hắn chọn cậu.
Nhưng cậu cũng đang thiếu tiền.
Coi như đôi bên đều có nhu cầu.
Khi ký hợp đồng, Tô Ý Miên đã nghĩ thông suốt. Cậu xem đây như một công việc toàn thời gian, chỉ là nội dung công việc đặc biệt một chút. Cậu nghĩ, chắc hẳn không quá khó.
Doãn Vi nói chuyện điện thoại xong, quay lại bên Tô Ý Miên. Cô giơ điện thoại, màn hình vẫn hiển thị cuộc gọi chưa ngắt. Tô Ý Miên thấy cô ra dấu miệng nói “Là Dung tổng” không thành tiếng, rồi đưa điện thoại cho cậu.
Cậu ngẩn ra một lát, đưa tay nhận lấy.
Bên kia điện thoại, giọng trầm thấp của Dung Dư vang lên bên tai. Hắn gọi tên cậu, rồi nói: “Lát nữa đi theo Doãn Vi về trường, thu dọn đồ ở ký túc xá. Tôi sẽ cho người đến lấy. Thủ tục xin ở ngoài trường Doãn Vi sẽ lo, cậu thu dọn hành lý xong thì đi theo cô ấy. Cô ấy sẽ đưa cậu về nhà trước.”
Giọng điệu công việc, ngắn gọn. Tô Ý Miên yên lặng nghe, một lúc sau khẽ “Dạ” một tiếng.
Dung Dư định ngắt máy, nhưng như nhớ ra gì đó, hắn dịu giọng hơn, hỏi: “Tối nay cậu ăn ít như vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị à?”
Tô Ý Miên khựng lại, không ngờ hắn lại hỏi chuyện này.
Chiều nay, Dung Dư đưa cậu từ trường đến một nhà hàng, gọi một bàn thức ăn. Hai người ăn cùng nhau, nhưng Dung Dư nhận một cuộc gọi, rời đi giữa chừng, chỉ để lại thẻ sinh viên của cậu. Sau đó, mọi việc được giao cho thư ký xử lý.
Khi ăn, Tô Ý Miên cúi đầu lặng lẽ, không để ý rằng Dung Dư từng nhìn mình. Cậu không biết hắn làm sao nhận ra cậu chỉ ăn vài miếng.
“Không phải không hợp khẩu vị.” Tô Ý Miên thu lại suy nghĩ, nhỏ giọng đáp: “Tiên sinh, tôi no rồi.”
Bên kia điện thoại im lặng một thoáng, rồi một tiếng cười khẽ truyền đến. Tô Ý Miên siết chặt ngón tay, nghe Dung Dư cười xong, hỏi: “Sao lại ‘tiên sinh’? Trước đó gọi tên tôi chẳng phải rất thuận miệng sao?”
Giọng Dung Dư mang chút trêu chọc khó hiểu, làm tan bớt cảm giác căng thẳng của Tô Ý Miên.
“Vậy… Dung Dư, tôi nên gọi anh thế nào?” Tô Ý Miên nhẹ giọng, nghiêm túc hỏi người bên kia.
Dung Dư dường như ngừng một lát. Cuối cùng, cậu chỉ nghe hắn nói: “Tùy cậu.” Rồi cuộc gọi ngắt.
Tô Ý Miên trở về ký túc xá thu dọn hành lý. Doãn Vi lái xe đợi dưới tòa nhà.