Thế Thân Khó Làm

Chương 2

Cậu không chắc mình hiểu đúng, lặng lẽ đọc xong hợp đồng, ngẩng lên, khó hiểu hỏi người đối diện.

Dung Dư nhìn vào ánh mắt ngây thơ của cậu, điềm tĩnh sửa lời: “Là hợp đồng kết hôn.”

Tô Ý Miên càng hoang mang.

“Nhưng… tiên sinh, tôi chưa đến tuổi kết hôn.”

Nói xong, cậu giật mình, nhận ra mình vô tình bị kéo theo ý nghĩ của hắn. Cậu vội bổ sung: “Chuyện đêm qua, ngài có thể xem như chưa xảy ra, không cần làm gì thêm.”

Dung Dư im lặng, như bị lời cậu làm nghẹn. Mãi đến khi Tô Ý Miên bắt đầu bồn chồn, hắn mới hỏi lại: “Thành niên chưa?”

Do hồi nhỏ thiếu dinh dưỡng, Tô Ý Miên phát triển chậm hơn người thường. Dù vừa qua sinh nhật mười chín tuổi, cậu trông vẫn như học sinh cấp ba, nên không phải lần đầu bị nghi ngờ về tuổi.

Tô Ý Miên đưa thẻ sinh viên cho Dung Dư xem, mới khiến hắn tin cậu đã thành niên, không phải học sinh cấp ba.

“Vậy… thưa tiên sinh, tôi còn có tiết học, phải về trường trước.” Tô Ý Miên đặt hợp đồng trở lại bàn, để tấm danh thϊếp lên trên, đứng dậy định rời đi.

Dung Dư dường như từ bỏ ý định “hợp đồng kết hôn”, không ngăn cản, chỉ khi cậu sắp bước ra ngoài, hắn nhàn nhạt nói: “Tôi đưa cậu.”

Chiếc xe đen sang trọng lướt êm ái trên đường. Dung Dư nhíu mày ngồi ở ghế lái, ngón tay thon dài thỉnh thoảng gõ nhẹ vô-lăng. Trong lúc chờ đèn đỏ, hắn liếc nhìn Tô Ý Miên trên ghế phụ. Cậu dựa vào cửa sổ, cơ thể hơi căng thẳng, lộ rõ vẻ lo lắng.

Khác hẳn dáng vẻ say rượu đêm qua, khi cậu quấn lấy hắn, nức nở làm nũng, giờ đây Tô Ý Miên tỉnh táo lại dường như rất sợ hắn. Cậu luôn căng thẳng, ít nói, từ lúc lên xe chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, để lộ một đoạn cổ trắng mịn.

Dung Dư nhìn một lát, đến khi đèn đỏ chuyển xanh, hắn thu mắt, khởi động xe. Lúc này, điện thoại hiện tin nhắn từ thư ký.

Như dự đoán, kẻ đứng sau vụ hạ thuốc tối qua là đứa con riêng không ra gì của gia tộc. Gần đây, sức khỏe ông cụ ngày càng kém, Dung Dư vừa về nước đã tiếp quản tập đoàn Dung thị. Khi lễ lập di chúc sắp đến và hội đồng quản trị chuẩn bị xác nhận người thừa kế, Dung Đoạt không ngồi yên, gã dùng thủ đoạn bẩn thỉu để hủy hoại danh tiếng Dung Dư, ép hắn thoái vị.

Nhưng Dung Dư đã biết trước, tránh được căn phòng được chuẩn bị sẵn. Dù bị hạ thuốc, thư ký đã tìm được thuốc giải. Nếu không vì Tô Ý Miên bất ngờ xuất hiện, làm rối kế hoạch, mọi chuyện tối qua đã không xảy ra.

Thư ký báo cáo xong về Dung Đoạt, gửi thêm lịch họp tập đoàn đã điều chỉnh và các sắp xếp công việc tuần tới. Dung Dư lướt qua tin nhắn, định trả lời, thì cảm nhận vạt áo vest bị kéo nhẹ.

Hắn khựng lại, nhìn sang ghế phụ. Tô Ý Miên chỉ dùng hai ngón tay khẽ kéo vạt áo hắn, thấy hắn quay đầu, cậu lập tức buông tay.

“Gì vậy?” Lại một đèn đỏ, Dung Dư nghiêng đầu nhìn cậu.

Tô Ý Miên không quen bị hắn nhìn thẳng, khẽ rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Thưa tiên sinh, thẻ sinh viên của tôi, ngài chưa trả lại.”

Dung Dư với khí chất uy nghiêm, bộ vest toát lên vẻ thượng đẳng, hoàn toàn không hợp với Tô Ý Miên, người mang hơi thở học sinh. Cậu ít tiếp xúc với kiểu người như hắn, cộng thêm đêm qua hoang đường, càng khiến cậu không muốn chủ động bắt chuyện.

Nhưng sắp đến cổng trường, nhớ ra hắn chưa trả thẻ sinh viên, cậu đành căng da đầu lên tiếng.

Nghe cậu nói, Dung Dư dường như suy nghĩ một lát, rồi đáp: “Chắc để quên ở khách sạn.”

Tô Ý Miên ngẩn ra.

Chiếc xe chậm rãi khởi động, vài phút sau dừng trước cổng trường Đại học A.

“Tôi sẽ bảo thư ký tìm, hôm nay cậu tan học mấy giờ? Để tôi cho người mang đến.”

Tô Ý Miên ngập ngừng, mím môi đáp: “Sáu giờ. Phiền tiên sinh rồi.”

Cậu tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống. Bóng dáng thiếu niên dần xa, mang theo chút vội vã như chạy trốn, nhanh chóng hòa vào dòng người tấp nập ở cổng trường.

Dung Dư nhàn nhạt thu mắt. Một tấm thẻ màu xanh nhạt nằm trong tay hắn – chính là thẻ sinh viên của Tô Ý Miên, thứ hắn nói “để quên ở khách sạn”.