Yêu Nữ Loạn Quốc

Chương 5

Càng dị hơn chính là làn da của bé gái, bên dưới giống như có ngàn vạn con sâu bò lúc nhúc, để lại từng vệt vằn xanh tím khắp gương mặt. Cái đầu hơi xoay qua, há miệng phát ra tiếng gào thét bén nhọn!

Đàn phu nhân sợ tới mức run lẩy bẩy, nhưng vẫn lảo đảo chạy về phía bé gái. Bé gái không ai khác mà chính là Đàn Yêu Vũ, đứa con nhỏ nhất của bà. Nhưng nữ nhi dịu ngoan của bà sao lại biến thành dáng vẻ thế này?

Đàn Đạo Tế sợ con mình bị thương, quyết định lao nhanh lên nhưng còn chưa chạm đến người thì đã giống như tông vào một bức tường vô hình, bị đẩy lùi hai trượng, ngã vật ra đất, hộc máu.

Lưu Dụ thấy thế, đoán rằng con bé này tám phần đã bị trúng tà, bèn hạ lệnh cho đám võ tướng có mặt bao vây Đàn Yêu Vũ.

Đàn Đạo Tế gượng dậy ngăn cản: "Lưu huynh... đây là tiểu nữ... Không biết con bé bị làm sao, xin Lưu huynh đừng làm nó bị thương!"

Lưu Dụ nhíu chặt mày, không trả lời, chỉ trầm giọng quát bảo ba tướng sĩ cao lớn áp sát Yêu Vũ từ ba hướng.

Lần này bọn họ không bị hất văng ra, nhưng ngay khoảnh khắc chạm vào tiểu Yêu Vũ, chợt bé gào lên chói tai, tiếp đó là ba tiếng "rắc, rắc, rắc" trầm đυ.c vang vọng, kết quả là đôi tay của ba gã tướng sĩ đã bị bẻ sống! Đám người Lưu Dụ thậm chí còn không kịp nhìn thấy bé đã ra tay thế nào.

"Á! Yêu quái!"

Tiếng "yêu quái" kia như mồi lửa khiến cả đại sảnh nháy mắt nổ tung. Có vài quan văn và nữ quyến nhát gan khóc lóc trốn ra khỏi Đàn phủ, số còn lại thì chỉ dám bao vây tiểu Yêu Vũ, không dám tiến lên.

Lưu Dụ hơi nghiêng đầu, dò hỏi: "Đàn huynh, lệnh ái cớ gì lại thành ra thế này?"

Đàn Đạo Tế cũng đầy bụng nghi ngờ, vịn tường đứng lên, cố sức lắc đầu: "Sáng nay vẫn còn tốt." Chợt ông ấy nhớ tới cái gì, hoảng sợ nói: "Có khi nào là... lão?"

Lưu Dụ nheo mắt: "Ai cơ?"

"Sư phụ của tiểu nữ. Chẳng lẽ lão đã truyền dạy công pháp tà môn, nên mới khiến Vũ Nhi tẩu hỏa nhập ma?"

Lưu Dụ nghe vậy bèn nhìn kỹ lại Yêu Vũ. Tuy từng nghe nói có cao nhân khi tu hành không cẩn thận sẽ tẩu hỏa nhập ma, nhưng ông cũng không dám chắc tình huống hiện giờ có đúng thế không.

Giờ không phải lúc truy xét ngọn nguồn. Lưu Dụ rút bội kiếm bên hông. Bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ đã lập lòe hàn quang. Nhìn dáng vẻ con bé kia, nếu không dùng chút thủ đoạn e rằng khó lòng chế ngự được nó.