Gió tuyết gào thét như trút về từ một giấc mộng xa xưa. Ánh trăng lạnh tan vỡ, rơi lả tả trên những đóa lê trắng phủ kín trời đêm. Nơi băng tuyết mênh mông, một bóng người cưỡi ngựa băng qua cánh đồng trắng xóa, dần tiến đến trước cổng địa lao.
Một nam nhân khoác áo choàng lông trắng viền huyền sắc, động tác linh hoạt, dứt khoát xuống ngựa.
Triệu Tạc vội vàng bước tới đỡ dây cương, rồi giao ngựa cho thị vệ bên cạnh.
“Người đâu?”
Tiếng nói lạnh như băng, bị gió tuyết che lấp dưới lớp mũ choàng. Thiếu niên vóc dáng cao gầy, sắc mặt lãnh đạm, bước từng bước trên nền tuyết phát ra âm thanh răng rắc rợn người, tiến thẳng vào trong ngục tối.
“Bẩm điện hạ, người ở bên trong. Nhưng nàng ta sống chết không chịu khai, thuộc hạ không dám quá nặng tay... hiện vẫn còn giữ được một mạng.” Triệu Tạc dè dặt đi theo phía sau, nhanh chóng bẩm báo.
Cố Uẩn Quang từ biên quan ngàn dặm bí mật trở về kinh thành, đôi mắt vẫn còn vương lạnh sương. Ánh nhìn của hắn lướt qua địa lao, nơi u ám như luyện ngục.
Lò than cháy đỏ rực đặt khắp nơi, hun cả không gian thành mùi khét lẹt. Trên tường treo đầy mặt nạ ác quỷ, đồ đằng Thao Thiết, tượng mười tám La Sát nhe nanh như muốn nuốt người.
“Không chịu mở miệng?” Hắn buông mi mắt, giọng nói nhẹ tênh như làn khói, dịu dàng đến mức gần như lạc tông so với đôi mắt tàn nhẫn kia, khiến người nghe không khỏi rùng mình.
Triệu Tạc không dám đáp bừa. Tính tình chủ tử vốn âm trầm khó lường, nếu lỡ chọc giận… chỉ sợ người trong kia chưa kịp khai đã mất mạng.
Huống hồ nàng ta còn giữ vật quan trọng chưa xác định được tung tích, hiện tại không thể chết được.
Chỉ nghĩ đến việc Ninh Vương dám ra tay với người của Cố Uẩn Quang, Triệu Tạc đã rùng mình. Mối thù này sợ là khó hóa giải. Dù có giữ được mạng... e rằng cũng khó toàn thây.
Triệu Tạc dè dặt hỏi han: “Điện hạ, vết thương trên người... đã đỡ hơn chưa?”
Hôm ấy chủ tử bị trọng thương, vừa được cứu về đã lập tức quay ngựa hồi kinh, không nghỉ ngơi nửa khắc. Chỉ vậy thôi cũng đủ biết cơn giận này nặng đến nhường nào.
Cố Uẩn Quang thu ánh mắt, giọng trầm khàn “Ừ” một tiếng, vẻ mặt thản nhiên như nước:
“Dẫn đường.”
“Điện hạ, mời bên này.” Triệu Tạc khom người, dẫn lối phía trước.
Đôi giày da thêu chỉ vàng còn vương tuyết lạnh, giẫm xuống nền đá ẩm trong địa lao phát ra tiếng kẽo kẹt vang vọng. Mỗi bước để lại vệt nước loang dài lạnh buốt.
Người bị giam trong ngục đã treo lơ lửng suốt nhiều ngày, chẳng phân được ngày đêm, chỉ có một khung cửa nhỏ phía trên thỉnh thoảng rọi xuống một vệt sáng yếu ớt. Là ánh nến hay ánh mặt trời, nàng cũng không biết nữa.