Để xóa đi bầu không khí ngượng ngập, Chúc Ảnh Dã giả vờ quan tâm: “Sao anh lại bị thương vậy? Không lẽ bị người ta đánh à?”
“Người đó sao đánh nổi tôi chứ? Chỉ là… vô tình bị cào thôi.” Kỳ Âm Trần lí nhí đáp, liếc nhìn Chúc Ảnh Dã một cái. Thấy vẻ mặt cô không có gì bất thường, anh mới nói tiếp: “Đi thôi, đã nói rồi, tôi giúp cô tra hung thủ còn cô giúp tôi bắt quỷ.”
Sau khi đặt xong vé máy bay đến phía Tây thành phố vào ngày mai, Kỳ Âm Trần dẫn theo Chúc Ảnh Dã đến một khách sạn đắt đỏ, Chúc Ảnh Dã không nhịn được chui ra khỏi mặt đồng hồ, nhìn đông ngó tây. Lúc thấy anh đi tìm Lục Tư Hằng đòi tiền, cô còn tưởng anh chỉ là người có gia cảnh bình thường, không ngờ lại hào phóng như thế. Cô vừa mới xem giá phòng khách sạn, phòng rẻ nhất cũng đã bằng nửa tháng lương của cô rồi.
Chúc Ảnh Dã cảm thán từ tận đáy lòng: “Ôi trời đất mẹ ơi! Thầy bắt quỷ mấy anh đúng là kiếm được tiền thật đấy!”
Kỳ Âm Trần đáp với giọng điệu bình thản, không nghe ra cảm xúc gì: “Không phải, đều nhờ nghề tay trái thôi.”
Một lần làm nghề chính được 18888 tệ mà còn không tính là kiếm được tiền, vậy thì nghề tay trái một lần phải kiếm được bao nhiêu chứ? Chúc Ảnh Dã chợt nghĩ, nếu mình tạo quan hệ tốt với vị đại gia này, liệu có thể bảo anh đốt thêm ít tiền cho mình không: “Anh gì đó ơi, vậy ví dụ như có người đốt giấy tiền thế thì tôi có nhận được không nhỉ?”
Nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Chúc Ảnh Dã, Kỳ Âm Trần lập tức hiểu cô đang nghĩ gì, anh trầm ngâm nói: “Cần phải ghi chính xác họ tên, nơi sinh, ngày sinh, thời gian và nơi mất.”
Nói xong đã thấy hai mắt Chúc Ảnh Dã sáng rực nhìn anh, y như một bé cún nhỏ. Nếu cô có đuôi, chắc giờ đang vẫy loạn cả lên. Kỳ Âm Trần ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ không được tự nhiên: “Hôm nay muộn quá rồi, để hôm khác nhé!”
Chúc Ảnh Dã vui vẻ chạy vòng quanh sảnh khách sạn mấy vòng: “Nói rồi thì phải giữ lời đấy!” Cô nhất định phải bảo anh đốt thêm vài bộ quần áo cho cô, bộ đồ dơ đang mặc trên người, Chúc Ảnh Dã thực sự không muốn mặc nữa.
Đang chạy điên cuồng, Chúc Ảnh Dã bị Kỳ Âm Trần kéo mạnh vào mặt đồng hồ. Thang máy lên tầng cao nhất, Chúc Ảnh Dã vừa chui ra đã thấy anh cầm hai chiếc thẻ phòng suite sang trọng trong tay, cô giả vờ khách sáo nói: “Thật ra không cần tốn kém thế đâu, còn đặc biệt chuẩn bị cho tôi một phòng nữa, tôi có cần ngủ giường đâu.”
Kỳ Âm Trần nhìn cô: “Cô nghĩ gì vậy? Là vì an toàn cá nhân của tôi mà thôi!” Nói rồi còn đưa tay che cổ mình, ánh mắt phòng bị nhìn Chúc Ảnh Dã.
Quả thật có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nỗi oan này, cô cũng không hiểu tại sao lúc đó lại đi liếʍ người ta nữa chứ!
Kỳ Âm Trần đưa cho cô một chuỗi tràng hạt đen lấy từ cổ tay mình, hạt chính giữa có màu đỏ một cách kỳ lạ: “Đeo cái này vào, tôi cần biết vị trí của cô mọi lúc, đề phòng cô lật lọng bỏ chạy giữa trận.”
Chúc Ảnh Dã có phần do dự, cảm thấy thứ này chắc chắn không đơn giản như anh nói: “Anh không định gϊếŧ tôi đấy chứ? Tôi là quỷ đấy! Lỡ đâu đây là pháp bảo, tôi đeo vào có bị hồn phi phách tán luôn không?”