“Đại sư, chẳng phải anh đã trừ được con nữ quỷ đó rồi sao?” Biểu cảm hối lỗi trên mặt Lục Tư Hằng ngay lập tức biến mất, sắc mặt sầm xuống, như thể vừa nhớ ra điều gì đó, hắn vội vàng nói: “Tôi chuyển thêm hai mươi nghìn tệ cho anh nữa, anh giúp tôi diệt trừ cô ta một cách triệt để đi!”
Chỉ trong chớp mắt, Lục Tư Hằng liền cảm thấy cổ mình như bị thứ gì đó siết chặt, hô hấp khó khăn, đau đớn ập đến, chất lỏng ấm nóng nhỏ xuống mặt đất.
“Không phải đã nói là không được hại người sao?” Kỳ Âm Trần lập tức nhét Chúc Ảnh Dã vào lại trong mặt đồng hồ. Anh vốn nên ngăn cô ngay từ đầu nhưng không hiểu sao lại có chút thương cảm cho cô nữ quỷ này.
“Anh không có hại em! Không phải anh đâu! Chúng ta cũng sắp kết hôn rồi mà? Làm sao anh có thể tàn nhẫn ra tay với em được chứ?” Lục Tư Hằng sau khi được thả ra thì hoảng loạn đến mức giọng cũng vỡ ra the thé.
Chúc Ảnh Dã: “Tại sao lúc đó không tránh, tại sao anh lại đâm thẳng vào hả?”
Kỳ Âm Trần lặp lại nguyên văn lời cô nói.
“Không kịp, không kịp…” Lục Tư Hằng nói xong thì toàn thân như rã rời, ngồi phệt xuống đất, nước mắt nước mũi đầy mặt: “Chiếc xe tải đó cố ý đâm vào nên anh không tránh được.”
“Cho nên cậu chọn để cô ấy chết thay?” Gương mặt Kỳ Âm Trần lập tức sầm xuống sau khi nghe câu đó.
“Anh xin lỗi, xin lỗi em mà!” Lục Tư Hằng ôm lấy vết thương bị móng tay cào trên cổ, quỳ rạp xuống đất dập đầu: “Em tốt bụng như vậy, yêu anh như thế, nhất định sẽ tha thứ cho anh mà…”
Không biết Kỳ Âm Trần đã làm gì với mặt đồng hồ, đột nhiên Chúc Ảnh Dã không còn nghe được gì nữa. Vừa hay, cô cũng chẳng muốn nghe bất kỳ lời nào của Lục Tư Hằng thêm nữa. Những câu chữ đó chỉ khiến cô thấy bản thân thật đáng thương. Hồi đó cô vậy mà lại vì những giọt nước mắt không rõ là sợ hãi hay ăn năn của hắn, cam tâm tình nguyện biến thành quỷ để đi tìm hắn.
Lục Tư Hằng đúng là không có nghĩa vụ phải hy sinh mạng sống vì cô, là cô đã tự nghĩ mình quá quan trọng. Dù sao từ nhỏ đến lớn, chẳng phải cô luôn là người bị bỏ rơi hay sao? Đáng lẽ cô phải quen rồi mới đúng.
Khi Chúc Ảnh Dã lại nghe được âm thanh bên ngoài thì Kỳ Âm Trần đang gọi điện thoại.
“Đại ca, bên phía Tây thành phố có động tĩnh lớn lắm! Nhưng chỉ một mình anh thì e là không ổn. Em với anh Khởi đã chuẩn bị xong, đang lên đường tới chỗ anh nè!”
Kỳ Âm Trần liếc mắt nhìn nữ quỷ vừa chui ra khỏi mặt đồng hồ, đang đờ đẫn nhìn anh, suy nghĩ giây lát rồi trả lời: “Không cần đâu, tôi có một trợ thủ còn lợi hại hơn hai người nữa kìa!”
“Hả? Trợ thủ nào…”
Đối phương còn chưa nói xong, Kỳ Âm Trần đã dứt khoát cúp máy, nhét điện thoại vào túi, nhìn Chúc Ảnh Dã đang bay lại gần: “Hay là chúng ta làm thêm một cuộc giao dịch nữa?”
“Giao dịch gì chứ?” Chúc Ảnh Dã hơi lâng lâng, cô càng tiến lại gần Kỳ Âm Trần thì càng cảm thấy có một mùi hương kỳ lạ đang hấp dẫn cô.