Khi tỉnh lại, Lâm Vãn Ý toàn thân đau nhức. Cô ngồi dậy trong trạng thái choáng váng vì dư âm của rượu.
Cúi đầu nhìn, cô thấy mình đang mặc áo sơ mi nam, trên ngực còn có vết hôn. Váy hôm qua thì vứt trên sàn.
Cô sững người. Nhìn rõ gương mặt bên cạnh, cô gần như ngừng thở.
Cố Yến Chu...
Ở Bắc Kinh, hiếm ai không biết đến tên anh.
Cô run rẩy vén chăn, thay quần áo trong phòng tắm rồi định lặng lẽ rời đi.
Nhưng điện thoại của cô lại đặt bên phía giường của Cố Yến Chu.
Cô nhẹ nhàng bước lại, càng đến gần anh, tim đập càng nhanh.
Vừa cầm được điện thoại, cô thở phào... nhưng cổ tay bị anh giữ chặt.
Anh khẽ kéo, khiến cô ngã vào lòng mình.
Lâm Vãn Ý run nhẹ mi, né tránh ánh mắt anh.
“Muốn đi đâu?” Anh hỏi, vì đã đoán trước cô sẽ bỏ trốn nên giả vờ ngủ. Điện thoại cũng cố ý để bên anh.
“Anh không cần quản tôi.” Cô cố gắng vùng ra, nhưng sức yếu không thoát được.
Anh hơi nhếch môi, tay nâng cằm cô lên: “Thật sao?”
Khoảng cách giữa hai người càng gần, anh định hôn cô, nhưng cô lại né sang một bên.
Môi anh chỉ chạm vào khóe môi cô. Ngón tay anh vuốt nhẹ đuôi mắt cô, đôi mắt ấy vừa vô tội vừa mê hoặc...
“Cố tiên sinh, xin tự trọng.”
Cô nhân lúc anh nới lỏng tay lập tức đứng dậy, xách vali và điện thoại rời khỏi khách sạn.
Cố Yến Chu nhìn tay mình hụt hẫng, rồi liếc sang vết đỏ trên ga giường...
---
Sau khi ra khỏi khách sạn, Lâm Vãn Ý lập tức bắt xe đến sân bay.
Mở máy lên, thấy đầy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, cô day trán mệt mỏi.
Cô chỉ nhắn lại cho quản lý Ôn Tình, vừa gửi xong, điện thoại đã đổ chuông.
“Vãn Ý, em và Lục Xuyên có chuyện gì thế? Cậu ta gọi cho chị mấy lần rồi.”
“Chị Ôn, đợi em trở về rồi sẽ kể.”
Giọng cô mệt mỏi, thở dài thật sâu. Cô cũng không hiểu sao mọi chuyện lại ra thế này...
“Chuyến mấy giờ? Gửi lịch chị ra đón.”
Ôn Tình nghe ra tâm trạng cô không ổn, lo cô bị cánh paparazzi chặn ở sân bay. Hôm nay là ngày sau lễ trao giải, nhiều ngôi sao cũng sẽ rời khỏi Bắc Kinh.
--
Sau khi Lâm Vãn Ý rời đi, Cố Yến Chu nhặt váy của cô lên thì phát hiện chiếc bông tai ngọc trai bị rơi.
Anh cầm lên chơi đùa một lúc, sau đó đặt cạnh khuy tay áo của mình.
Anh đến Vân Thành vì dự án đầu tư, họp xong buổi sáng là về lại Bắc Kinh.
Thay đồ xong, anh gọi cho trợ lý.
Một lúc sau, chuông cửa vang lên.
“Cố tổng.”
Chu Vũ cứ tưởng Cố tổng gọi bàn việc, còn mang cả tài liệu theo.
“Đi tra giúp tôi lịch sử thuê phòng này, và xem trước khi Lâm Vãn Ý vào thì đã tiếp xúc với ai.”
Nghe vậy, Chu Vũ sững người: “Cố tổng, anh nói là phòng nào?”
Thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, Chu Vũ lập tức gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Anh ta tra hồ sơ thuê phòng và camera giám sát, sau đó báo cáo lại.
“Cố tổng, tối qua khách sạn chỉ còn phòng này. Lễ tân do sơ suất đã giao nhầm phòng Tổng thống cho một cô gái.”
“Trước khi lên phòng, cô ấy có uống rượu dưới bar, bị Thôi Hạo - tổng giám đốc Tập đoàn Hoành Vinh đến bắt chuyện...”
Nhìn thấy gương mặt vô cảm của anh, Chu Vũ im bặt.
“Nhân viên và quản lý liên quan lập tức sa thải. Nếu còn sơ suất tương tự, tự động nghỉ việc.” Giọng anh lạnh như băng.
“Còn về Thôi Hạo, tôi sẽ xử lý.”
Anh đeo đồng hồ, Chu Vũ đáp “Vâng”, thầm thấy thương thay cho quản lý khách sạn.
Nếu là bình thường, có khi chỉ nhân viên bị sa thải. Nhưng hôm nay, Cố tổng thực sự tức giận, đến mức cả quản lý cũng bị đuổi.
Mà nghe đến chuyện đích thân xử lý Thôi Hạo, Chu Vũ biết nhà họ Thôi sắp hết thời rồi.