Xuyên Không Làm Nông

Chương 1

Dương Thiền tỉnh lại trong một căn phòng rộng khoảng năm mươi mét vuông, lập tức nghi ngờ bản thân đã… xuyên không. Bởi lẽ, nhà cũ nàng rất nghèo, cả gia đình bốn người chỉ chen chúc trong một căn phòng sáu mươi mét vuông.

Còn bản thân nàng, sau khi tốt nghiệp đại học, cũng chỉ thuê được một căn phòng trọ nhỏ hơn ba mươi mét vuông để sống một mình. Không có lý nào lại sở hữu riêng một căn nhà trệt rộng rãi đến vậy.

Tại sao nàng dám chắc mình là xuyên không chứ không phải trọng sinh?

Rất đơn giản: căn phòng này mang phong cách cổ xưa. Dù không biết đồ đạc trong phòng là thật hay giả, nhưng chiếc chăn phủ trên người nàng chắc chắn là loại tơ tằm thượng hạng.

Nàng biết rõ vì trước đây từng cắn răng mua một chiếc đai lưng làm từ loại tơ ấy, giá cao đến mức khiến nàng suýt rơi nước mắt.

Tại sao không nghĩ đây chỉ là trò đùa?

Càng đơn giản hơn. Vì nàng từng là một trạch nữ chính hiệu, suốt ngày ở nhà gõ máy viết lách, đọc tiểu thuyết, gần như chẳng có bạn bè thân thiết, càng không ai có khả năng bày ra trò đùa quy mô thế này để lừa nàng.

Lý do thực sự khiến nàng tin chắc mình đã xuyên không, là vì trong đầu đột nhiên xuất hiện một đoạn ký ức ngắn, rõ ràng không thuộc về bản thân.

Chỉ là đoạn ký ức ấy vẫn còn mờ mịt, tựa như bị bao phủ bởi một lớp sương mỏng, khiến nàng không thể nhìn rõ được tất cả.

Sau khi chấp nhận sự thật mình đã xuyên không, Dương Thiền chẳng hề cảm thấy vui mừng. Nhìn cách bài trí trong phòng cũng biết đây là thời cổ đại không có điện, đồng nghĩa với việc chẳng có thiết bị điện tử nào cả.

Nàng sẽ không thể tiếp tục dùng máy tính để kiếm sống, cũng không thể đọc nốt đống tiểu thuyết còn dang dở.

“Cô nương, cuối cùng người cũng tỉnh rồi! Ta đi báo cho phu nhân đây.” Một tiểu nha đầu mặc xiêm y màu đào nhạt mừng rỡ reo lên.

“Cái tính khí của Thải Hà này, không biết bao giờ mới sửa được.” Một nha hoàn khác có vẻ điềm tĩnh hơn lắc đầu, rồi đưa tới một bát cháo: “Cô nương đã hôn mê suốt một ngày, ăn chút cháσ ɭóŧ dạ đi ạ.”

Chỉ trong 0,01 giây, Dương Thiền đã suy tính xem có nên giả vờ mất trí nhớ hay không. Nhưng cuối cùng nàng từ bỏ ý định ấy.

Bởi ngay khi nghe đến cái tên “Thải Hà”, trong đầu nàng lập tức hiện lên một chuỗi thông tin chi tiết về người này. Thậm chí còn rõ ràng hơn cả đoạn ký ức mờ nhạt kia.

Phát hiện ấy khiến Dương Thiền bình tĩnh hơn nhiều. Đây hẳn là ký ức còn sót lại của “nguyên chủ”, người từng sống trong thân xác này.

Chỉ là không giống các tiểu thuyết xuyên không mà nàng từng đọc, những ký ức ấy không ào ào hiện lên đầy đủ, mà chỉ rải rác và mơ hồ trong đầu.