Lạc Lạc xin sư phụ Thanh Hư Chân Quân cho nghỉ ngơi.
Từ ngày ấy, nàng không rời bãi biển nửa bước.
Nàng và Lý Chiếu Dạ từng kết tâm duyên khế, một đạo pháp ấn đỏ như máu hằn ở giữa cổ tay trái, vạch thành hình trái tim đôi bằng những sợi tơ đỏ mảnh, hồn huyết tương liên, sinh tử tương dẫn.
Nó có thể giúp nàng tìm thấy hắn.
Nàng dựng pháp trận quanh mình, ngồi xếp bằng trên vách đá, một tay kết ấn, lấy huyết tế hồn, phóng linh tơ thấm máu vào biển sâu vô tận.
Chỉ cần hắn còn tồn tại ở đâu đó, nàng sẽ cảm ứng được.
Nàng muốn mang hắn trở về.
Không thể để hắn cô đơn trong biển lạnh.
Duy trì thuật pháp gần trăm ngày, không ăn không ngủ, nàng không cảm thấy mệt. Nhưng đôi khi, vẫn vô thức ngủ gục.
Thường thì chỉ chợp mắt một lát. Không như lần này ngủ suốt từ nửa đêm đến tận hoàng hôn.
Ngực nàng nghẹn nặng, như bị tảng đá lớn đè lên.
Tỉnh dậy vào lúc hoàng hôn khiến nàng sinh ra một nỗi trống rỗng kèm sợ hãi tột độ, như thể bị thế gian vứt bỏ.
Nàng lắc đầu xua đi cảm giác bất an, ép mình tĩnh tâm, tiếp tục rót hồn huyết, dò vào sâu hơn trong biển đen.
Không biết từ khi nào, trước mắt hiện lên một hình ảnh lờ mờ.
Giữa hai cụm san hô xám xịt chết khô, chầm chậm bơi ra một con cá béo lùn to cỡ đầu người, toàn thân xám tro.
Linh giác nàng động, mạch ở cổ tay trái nhảy loạn, trên mình con cá kia có khí tức của Lý Chiếu Dạ!
Sau bao nhiêu ngày trắng tay, không ngờ chỉ vì lỡ ngủ một lát, dòng chảy âm u lại đưa nàng tới gần manh mối.
Tim đập dồn dập, đầu ong ong.
Nếu con cá này từng cắn qua Lý Chiếu Dạ, chẳng phải nghĩa là hắn ở gần đó sao?
“Thịch, thịch thịch thịch!”
Tiếng tim đập như nổi trống.
Cá xám béo bơi tới gần, vảy cá lay động, lớp da nhớp nháp lộ ra dưới làn nước, thân cá nhàn nhạt hồng. Nó vẫy đuôi, há miệng hút một sợi linh tơ lẫn trong nước biển vào bụng. Linh tơ đuổi theo khí tức của Lý Chiếu Dạ, xuyên vào bụng cá.
Ngay khoảnh khắc ấy, sấm nổ vang đầu!
Lạc Lạc trông thấy một gương mặt.
Gương mặt trắng bệch, là Lý Chiếu Dạ.
“Vù… vù… vù…”
Tai nàng ù đi, như bị xé rách.
Đầu hắn nằm trong bụng cá, mặt mày méo mó vặn vẹo vì đau đớn, đôi mắt khẽ mở, phủ một tầng sương trắng chết chóc. Chết rồi, nhưng ánh mắt ấy, nhưng vẫn mang theo vẻ kiêu ngạo, châm chọc.
Trí óc nàng trống rỗng, ngực nghẹt đến mức không thở nổi.