"Mua bán không phá vỡ hợp đồng thuê, hợp đồng thuê đã được chuyển sang tên tôi rồi, chủ cũ chắc cũng đã nói với ông rồi. Ông Vũ chỉ cần theo hợp đồng, đúng hạn trả tiền thuê cho tôi là được. Tuy nhiên, tôi nghe nói hợp đồng ông Vũ ký với chủ cũ sẽ hết hạn vào cuối năm nay. Nếu ông Vũ muốn gia hạn, cần báo cho tôi biết trước một tháng."
Nếu cô không gia hạn, cô còn phải tìm người thuê khác, việc báo trước một tháng là bắt buộc.
Dù sao diện tích cũng lớn như vậy, muốn tìm được người thuê mới không phải là chuyện dễ dàng.
"Đương nhiên, đương nhiên rồi, nếu không có gì thay đổi thì chắc chắn sẽ gia hạn. Cảm ơn cô Vân đã tạo điều kiện."
Nghe Vân Tử Khâm nói vậy, ông ta biết cô không phải kiểu chủ nhà thích gây khó dễ.
Nhưng nghĩ lại cũng phải, người có thể lặng lẽ thâu tóm toàn bộ bất động sản của thành phố ô tô này, có lẽ cũng không mấy để tâm đến khoản tiền thuê 500 triệu một tháng của ông ta đâu.
Đúng vậy, tiền thuê cả thành phố ô tô này một tháng là 500 triệu, một năm là 6 tỷ.
Giá này hoàn toàn là do thành phố ô tô nằm ở vị trí hẻo lánh, lượng người qua lại không nhiều, nhưng bù lại nó rất rộng, diện tích lớn, các thương hiệu xe cũng đầy đủ, nhiều đại gia mua xe đều nhắm đến Thành phố ô tô Nam Giao.
"Không cần cảm ơn, đôi bên cùng có lợi thôi. Chủ cũ chắc cũng đã nói với ông rồi, thỏa thuận chuyển nhượng hợp đồng thuê cũng đã cho ông xem qua, trên đó có thông tin tài khoản ngân hàng của tôi. Trước ngày 5 tháng này, ông cứ chuyển tiền thuê quý ba vào tài khoản của tôi là được."
"Cô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ trả tiền thuê đúng hạn."
Dù nghe ra tuổi của Vân Tử Khâm có lẽ không lớn, nhưng ông ta không hiểu sao lại không dám có bất kỳ ý nghĩ không tốt nào với cô.
"Không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây, tôi phải lái xe rồi."
Vì cuộc điện thoại này, Vân Tử Khâm lại lãng phí mất 10 phút.
Bên kia, anh ta cũng đã xem xong xe, chỉ có điều cửa hàng không có xe sẵn, cần phải đặt trước, đợi nửa tháng nữa mới có thể nhận xe.
Lúc anh ta ký xong hợp đồng mua xe bước ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh Vân Tử Khâm vừa cúp điện thoại.
"Thanh Thanh!"
Thoáng nghe anh ta gọi mình là Thanh Thanh, Vân Tử Khâm còn chưa kịp phản ứng, một lúc sau mới nhớ ra đây là cái tên cô vừa nói với anh ta.
"Anh Thịnh."
"Gọi gì mà anh Thịnh, khách sáo quá, Thanh Thanh có thể gọi tôi là Thịnh Dương, hoặc anh Thịnh Dương cũng được."
Thịnh Dương làm màu tạo một dáng mà anh ta cho là rất ngầu trước mặt Vân Tử Khâm.
Vân Tử Khâm suýt nữa thì nôn cả cơm tối hôm qua ra.
"Tôi còn có việc, đi trước đây."
Vân Tử Khâm cầm đồ của mình, nhanh chân bước ra khỏi cửa hàng Porsche, chẳng mấy chốc đã thấy chiếc Hồng Phấn Lạnh vừa được nhân viên dỡ xuống ở ngay cửa.
Phải công nhận, chiếc Hồng Phấn Lạnh có thể trở thành một trong những dòng xe sang được phái nữ yêu thích nhất, đều có lý do của nó.
Dù người khác nghĩ thế nào, thì Vân Tử Khâm ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bị nó làm cho kinh ngạc.
Lúc ngồi vào ghế lái, cô càng cảm thấy mình như một nàng công chúa trong truyện cổ tích.
Vân Tử Khâm từ khi có bằng lái xe đến giờ chưa từng động vào xe, may mà không lâu sau đã tìm lại được cảm giác, lái cũng khá vững.
Cô lái xe an toàn suốt đường về biệt thự Tinh Vũ Hoa Phủ, đăng ký biển số xe ở chỗ bảo vệ, sau này ra vào sẽ không cần đăng ký nữa.
Vân Tử Khâm lái xe vào gara ngầm của biệt thự số 1, thử mấy lần cuối cùng cũng lùi xe vào chuồng thành công.
Về đến nhà, Vân Tử Khâm vừa mở điện thoại lên đã nghe thấy hàng loạt âm báo tin nhắn ting ting.
Không chỉ có WeChat, mà còn có cả tin nhắn SMS, và mấy cuộc gọi nhỡ nữa.
Vân Tử Khâm hơi ngạc nhiên, mở một tin nhắn SMS ra xem.
Cuộc gọi nhỡ vẫn là số lạ, nhưng có lẽ vì cô không nghe máy nên họ lại nhắn tin cho cô. Dựa vào nội dung tin nhắn, Vân Tử Khâm đoán chủ nhân số điện thoại này có lẽ là người mẹ ruột chưa từng gặp mặt của mình.
Từ những dòng tin nhắn bà ta gửi, Vân Tử Khâm có thể tưởng tượng ra bộ mặt đầy oán trách của bà ta lúc nhắn tin cho cô.
Người mẹ ruột chưa từng nuôi nấng cô một ngày nào, vậy mà tin nhắn gửi đến toàn là giọng điệu trách móc, Vân Tử Khâm thẳng tay xóa tin nhắn rồi chặn số luôn một lèo.
Muốn cô tham dự tiệc sinh nhật của ông cụ nhà họ Hạ, để Hạ Kiều Kiều yên tâm, rồi ở bữa tiệc nói với mọi người rằng cô chỉ là đứa trẻ mồ côi được họ tốt bụng nhận nuôi, còn Hạ Kiều Kiều mới là tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Hạ.
Đã thế lại còn ra cái giọng muốn cô phải biết ơn đội nghĩa, Vân Tử Khâm thật không hiểu nổi bọn họ rốt cuộc nghĩ gì.
Thật sự nghĩ cô là quả hồng mềm mặc cho họ nhào nặn hay sao?
Vân Tử Khâm lấy số điện thoại của Hạ Chi Quân ra khỏi danh sách chặn, gọi cho anh ta.