Sau Khi Có Hệ Thống Thần Hào, Tôi Trở Thành Thiên Kim Thật Của Hào Môn

Chương 12: Thịnh dương thích cô Thanh Thanh

Phần thưởng nhiệm vụ: Kích hoạt hoàn tiền tiêu dùng gấp 4 lần, ¥24.000.000,00 đã được chuyển vào thẻ tiết kiệm của ký chủ. Quyền sở hữu bất động sản tại Thành phố ô tô Nam Giao Đế Kinh, các giấy tờ liên quan đã được gửi vào ba lô hệ thống, mời ký chủ kiểm tra】

Nghe thấy tiếng thông báo hoàn thành nhiệm vụ, Vân Tử Khâm há hốc miệng, hệ thống bây giờ đúng là ngày càng hào phóng.

Nhờ có hoàn tiền tiêu dùng, số dư trong thẻ ngân hàng của cô giờ đã gần một trăm triệu tệ rồi.

Chưa kể, tháng này cô còn tiền thuê của tòa nhà Đỉnh Tư chưa nhận, nếu tiền thuê về tài khoản, có lẽ cô sẽ lập tức trở thành nữ tỷ phú mất.

Còn cả khu thành phố ô tô này nữa, nghe ý của hệ thống, cô sở hữu toàn bộ bất động sản của cả khu này, nghĩa là cô lại có tiền thuê nhà để thu rồi.

Ý nghĩ không muốn đi làm lúc này đã lên đến đỉnh điểm.

"Việc làm các thủ tục liên quan sẽ mất khoảng 1 tiếng. Chị xem chị đợi ở đây, hay là 1 tiếng nữa quay lại ạ?

Hoặc chị có thể để lại thông tin liên lạc, khi thủ tục hoàn tất, tôi sẽ gọi điện cho chị.”

Lilis mỉm cười ngọt ngào, giọng nói cũng rất dịu dàng nói với Vân Tử Khâm.

"Không sao, tôi ngồi đây đợi là được rồi, cô đi làm thủ tục đi."

Chỉ một tiếng thôi mà, lướt xem video một lát là qua nhanh thôi.

"Vâng, tôi sẽ cố gắng làm nhanh nhất có thể."

Lilis cầm hợp đồng, nhanh chóng biến mất khỏi cửa hàng.

Vân Tử Khâm ngồi lại vị trí cũ, lấy điện thoại ra gϊếŧ thời gian.

Nhưng cô chưa kịp chơi được bao lâu thì có người gọi điện thoại đến.

Màn hình hiển thị số lạ, Vân Tử Khâm dứt khoát cúp máy.

Không ngờ ngay giây sau, cùng một số lại gọi đến.

Vân Tử Khâm đành phải nghe máy.

"Vân Tử Khâm! Em đang ở đâu?"

Hạ Chi Quân! Lại là anh ta! Đúng là âm hồn không tan!

"Tôi ở đâu thì liên quan gì đến anh? Gọi cho tôi có chuyện gì?"

Vân Tử Khâm thật sự không hiểu, Hạ Kiều Kiều đã vì chuyện thật giả thiên kim mà tâm trạng không tốt, tại sao còn cứ nhất quyết bắt cô phải về nhà họ Hạ.

Cô đã nói rõ mấy lần là không về nhà họ Hạ, không về nhà họ Hạ, sao cứ như không hiểu tiếng người vậy.

"Kiều Kiều vì chuyện của em mà ngất đi rồi, chẳng lẽ em không có chút áy náy nào sao?

Kiều Kiều còn đang nằm viện, sao em còn mặt dày đi ra ngoài ăn chơi trác táng thế?”

Vân Tử Khâm: ???

"Anh có bị bệnh không đấy? Hạ Kiều Kiều ngất xỉu thì liên quan gì đến tôi, từ đầu đến cuối tôi có xuất hiện trước mặt cô ta đâu, thế mà cũng đổ lên đầu tôi được à?

Sao anh không tự kiểm điểm lại xem, tại sao các người không giữ được bí mật đó, để Hạ Kiều Kiều bị kích động đến ngất đi?

Có phải các người không cho người ta ăn uống, suy dinh dưỡng, thiếu máu nên ngất không?

Bao nhiêu lý do có thể giải thích, anh cứ nhất định phải lôi tôi vào?

Hạ Chi Quân! Anh mẹ nó có phải nghĩ tôi ngốc không hả?”

Bị Vân Tử Khâm mắng xối xả một trận, Hạ Chi Quân hiếm khi im lặng.

Anh ta biết, những gì Vân Tử Khâm nói là sự thật.

Từ đầu đến cuối, cô chưa từng xuất hiện trước mặt Kiều Kiều, tại sao anh ta lại nghĩ Kiều Kiều ngất là lỗi của cô?

Hạ Chi Quân luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

"Được rồi, nếu anh gọi điện đến chỉ để nói chuyện này thì thôi khỏi nói nữa, tôi cúp máy đây."

Vân Tử Khâm không chút do dự cúp máy, tiện thể cho vào danh sách chặn luôn.

Bất kể Hạ Chi Quân có tìm được bao nhiêu số mới, cứ gọi một số là cô chặn một số.

Để xem danh sách đen của cô nhiều hơn, hay số mới anh ta tìm được nhiều hơn.

"Bốp bốp bốp bốp..."

Vừa cúp điện thoại, đã có người vỗ tay rất mạnh ở bên cạnh. Vân Tử Khâm theo phản xạ nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy một chàng trai ăn mặc khá màu mè đang cười tủm tỉm nhìn về phía cô.

Nhưng Vân Tử Khâm chắc chắn rằng cô không hề quen người này.

Dù sao thì, một người con trai ăn mặc nổi bật như vậy, nếu cô từng gặp qua, nhất định sẽ có ấn tượng sâu sắc.

"Chào! Tôi là Thịnh Dương, chị Vân tên gì?"

Chàng trai ăn mặc màu mè thấy Vân Tử Khâm nhìn mình, liền ba bước thành hai bước đi tới, ngồi xuống đối diện cô.

"Thanh Thanh."

"Thanh Thanh à? Tên hay đấy. Vừa rồi nghe màn đối đáp của chị Vân, rất đặc sắc, muốn làm quen với chị Vân một chút."

Vân Tử Khâm: ... Anh bạn trẻ này, sao gu của anh lạ thế?

"Kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm thôi, không đáng nhắc đến."

Cô là trẻ mồ côi, nếu không có chút bản lĩnh đanh đá, cũng không sống được đến từng này.

"Chị Vân đến đây mua xe hay là..."

"Anh nói xem?"

Thịnh Dương: “Ha ha... Hình như tôi vừa hỏi một câu thừa thãi.

Kia, chị Vân đã chọn được xe chưa? Nếu chưa chọn được, tôi có thể tư vấn giúp chị Vân! Không nói gì khác chứ về xe cộ thì tôi rất rành.”

Tính cách của Thịnh Dương rất dễ làm quen, kiểu xởi lởi.

"Không cần đâu, tôi mua rồi, đang đợi làm thủ tục."