Tà Môn

Chương 1

Mưa như trút nước.

Gió lớn điên cuồng đập vào cửa sổ, trên bệ cửa sổ phía trong, một chậu sen đá nhỏ bé đã phải chịu đựng cả đêm mưa gió tả tơi, cuối cùng không chống đỡ nổi mà rơi xuống đất.

Tiếng “bộp” vang lên, đánh thức Thẩm Quỳ khỏi giấc ngủ.

Cô thở dài, mò lấy điện thoại xem giờ. Quả nhiên lại là ba giờ sáng.

Nửa tháng trước, vì dự án điên cuồng tăng ca giai đoạn đầu cuối cùng cũng tạm dừng, sếp lớn vung tay phê duyệt cho Thẩm Quỳ nghỉ phép hai tuần. Vốn tưởng có thể nhân cơ hội này nằm thẳng cẳng thư giãn, không ngờ cô lại rơi vào vòng luẩn quẩn cứ đến nửa đêm là bị đánh thức.

Là một cô gái độc thân lớn tuổi, Thẩm Quỳ rất am hiểu cách dưỡng sinh, mỗi tối đều ngủ trước 11 giờ, sáng 7 giờ dậy, nếp sinh hoạt quy luật như sắt thép, chất lượng giấc ngủ thuộc loại dù hàng xóm nửa đêm có sửa nhà cũng có thể ngủ một mạch đến sáng.

Nhưng kể từ nửa tháng trước, cái đêm bị tiếng mèo hoang dưới lầu làm cho giật mình tỉnh giấc, mọi chuyện dường như lao thẳng về hướng kỳ quái.

Những ngày qua, bất kể cô ngủ ngon hay sâu giấc đến đâu, cứ đến ba giờ sáng, luôn có những tiếng động lạ lùng đánh thức cô khỏi giấc mộng.

Đầu tiên là tiếng mèo kêu, sau đó là tấm kính phòng tắm tự dưng nứt làm đôi hoặc là bình hoa để cả năm không động đến đột nhiên rơi xuống đất vỡ tan, thậm chí là hàng xóm say rượu đi nhầm cửa.

Cũng may là Thẩm Quỳ gan lớn, đổi lại là người khác chắc đã sớm lo sốt vó cầu thần bái Phật, nhưng Thẩm Quỳ, một người theo chủ nghĩa vô thần kiên định, bày tỏ: Gây chuyện cũng được nhưng có thể chọn giờ giấc bình thường chút được không? Bị giày vò liên tục nửa tháng như vậy, đồng hồ sinh học của cô sắp thay đổi luôn rồi.

Nghĩ đến ngày mai lại phải đi làm, cô chán nản đến mức không ngủ nổi nữa.

Đã không ngủ được, thôi thì nghịch điện thoại một lát.

Cô mở WeChat, lập tức bị một loạt tin nhắn tràn màn hình.

Cô lướt qua đại khái, cơ bản đều là tin nhắn từ những người bạn học đã lâu không liên lạc, nội dung na ná nhau, đều liên quan đến một bài đăng trên diễn đàn.

Cô mở cửa sổ chat với cô bạn thân.

Điền Khả: [Hoa Hoa, cậu mau xem bài đăng này!]

Điền Khả gửi một link tiêu đề là: [Cầu cứu. Tôi bị kẹt trên tàu điện ngầm rồi!]

Điền Khả: [Đây có phải là Hoài Tây Hà không?]

Ba chữ “Hoài Tây Hà” khơi gợi lại một số ký ức không tốt đẹp của Thẩm Quỳ, cô mím môi bấm vào link.

Chủ thớt: [Các bạn ơi, cầu cứu khẩn cấp! Hình như tôi bị kẹt trên tàu điện ngầm rồi! Chuyện là thế này, tôi lên tàu ở ga Hoài Tây Hà lúc 3 giờ sáng, sau khi tàu rời khỏi sân ga thì cứ chạy mãi trong đường hầm không ra ngoài được, tôi cảm thấy đã chạy ít nhất mười phút rồi, muốn hỏi tình huống này có bình thường không?]

1L: [Xí chỗ trước, hàng đầu bán hạt dưa ghế đẩu.]

2L: [Bài câu view à?]

3L: [Chủ thớt có phải cậu ít đi tàu điện ngầm không? Cậu ngẩng đầu lên xem, thường phía trên cửa toa tàu đều có thông tin sân ga mà.]

4L: [Hoài Tây Hà? Tên quen thế nhỉ, nhưng không đúng lắm.]

5L: [Chủ thớt ở thành phố A à?]

6L trả lời 2L: [Ngón tay cái.]

Chủ thớt trả lời 5L: [Ừm.]

7L: [Tôi nhớ thành phố A có một ga Hoài Tây Hà, nhưng ga này không phải đã đóng cửa từ nhiều năm trước rồi sao? Hình như là xảy ra tai nạn gì đó?]

8L: [Vãi?! Vừa vào đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế này à?]

9L trả lời 7L: [Đúng đúng đúng! Tôi là 4L, tôi vừa định nói cái này!]

10L: [Tình hình gì vậy? Nổi da gà rồi, Chủ thớt ra nói câu gì đi chứ.]

11L: [Chuyện Hoài Tây Hà năm đó khá nổi mà, người lớn tuổi một chút ở thành phố A đều có ấn tượng sâu sắc nhỉ, vì tai nạn lần đó cả một tuyến tàu điện ngầm đã bị hủy bỏ, bây giờ các tuyến tàu điện ngầm ở thành phố A không có tuyến số 1, bài đăng này của chủ thớt rõ ràng là câu view, mọi người giải tán đi.]

Mấy chục lầu sau đó đều xoay quanh việc thảo luận về “tai nạn tuyến số 1 Hoài Tây Hà”, không ít cư dân mạng lên án chủ thớt không nên lợi dụng loại sự kiện tai nạn này để gây chú ý, thậm chí có lúc còn nâng lên thành công kích cá nhân chủ thớt, mãi cho đến khi quản trị viên vào cuộc khóa vài tài khoản, độ nóng của cuộc thảo luận mới dần hạ xuống.

Thẩm Quỳ lại lướt xuống thêm hai trang, không thấy nội dung gì có ý nghĩa, đang định thoát ra thì điện thoại giật một giây, trang web tự động làm mới, một bức ảnh từ từ hiện ra trước mắt cô.

Chủ thớt: [Hình ảnh.]

Chủ thớt: [Bây giờ, các bạn tin lời tôi nói chưa?]

Bức ảnh hơi mờ, rõ ràng là chụp vội, nhưng dù vậy Thẩm Quỳ vẫn nhận ra ngay đây chính là sân ga của ga Hoài Tây Hà tuyến tàu điện ngầm số 1 năm đó.

Gần như ngay khoảnh khắc nhìn rõ, lông tơ toàn thân cô bất giác dựng đứng, ký ức đau khổ đã chôn sâu từ lâu từng khung hình hiện về trước mắt.

Thế giới đảo lộn, đoàn tàu trật bánh, tiếng gầm rú khổng lồ, một màu đỏ rực khắp nơi.

Vòng tay dần buông lỏng của cha và đôi mắt không thể nhắm lại của mẹ.

Sợ hãi, đau thương, mờ mịt...

Là một trong số ít những người sống sót sau vụ tai nạn đó, Thẩm Quỳ khi ấy mới bảy tuổi đã phải chịu đựng nỗi đau nặng nề mà đến tận bây giờ cô vẫn không dám nhìn lại.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, sau hai mươi năm gặp lại nơi ác mộng đó, cô vẫn cảm thấy đau đớn dữ dội như vậy.

Cô hít sâu vài lần, cố gắng bình ổn tâm trạng, tiếp tục xem xuống dưới.

Chủ thớt: [Không tin à, tôi còn nữa đây.]

Chủ thớt đăng liền 3 tấm ảnh.

Ánh sáng trong ảnh mờ tối, bố cục hỗn loạn, có thể thấy chụp rất qua loa. Ba bức ảnh là sân ga trống trải từ các góc độ khác nhau, băng ghế dài lốm đốm, thùng rác kiểu cũ kỹ và ba chữ mạ vàng “Hoài Tây Hà” trên tường sắp rơi xuống, khắp nơi đều toát lên vẻ hoang tàn vì lâu ngày không được sửa chữa.

109L: [Vãi, chủ thớt đỉnh thật! Làm sao cậu vào được đó?]

110L: [Sau khi tuyến số 1 xảy ra chuyện thì ga này đã bị niêm phong rồi mà, chủ thớt dám lẻn vào chụp ảnh, còn dùng cái này để gây chú ý, báo cáo.]

111L: [Không phải, mọi người không thấy bài đăng này càng ngày càng kỳ quái à, ban đầu rõ ràng là nói về chuyện bị kẹt trên tàu điện ngầm, sao vòng vo lại thành ra thế này? Mà nè, chủ thớt nói là bị kẹt trên tàu, lại đúng là chuyến tàu số 1 này, còn có những bức ảnh này nữa... Hít hà, nghĩ kỹ mà sợ!]

112L trả lời 111L: [Ý gì? Có ma à?]

113L: [Aaa đừng nói ra được không!]

114L: [Thật sự có người vì muốn gây chú ý mà chạy đến nơi như vậy chụp ảnh sao? Hơn nữa tuyến này đã bị niêm phong bao nhiêu năm rồi, tại sao trong ảnh vẫn có đèn?]

115L: [Quả dưa* này càng ngày càng ngon rồi, phấn khích.]

*Quả dưa: ý chỉ "ăn dưa" là từ lóng mạng TQ chỉ việc hóng chuyện, theo dõi drama.

116L: [Mấy người lầu trên làm ơn đừng suy diễn quá được không? Rõ ràng đây là một tài khoản marketing vô lương tâm không có điểm dừng tự biên tự diễn, tôi thậm chí nghi ngờ một số người lầu trên căn bản là cùng một hội với chủ thớt, cố tình dẫn dắt dư luận. Có đèn không phải rất bình thường sao? Tuy đã niêm phong nhưng mạch điện đâu có cắt, cái này rất dễ giải quyết mà! Mọi người đừng bị dẫn dắt sai hướng, mau báo cáo cho bài này chìm đi, chủ thớt ăn bánh bao máu người* cũng không sợ tổn thọ à!]

*Ăn bánh bao máu người là thành ngữ TQ chỉ việc trục lợi trên nỗi đau, sự bất hạnh của người khác.

... Không đúng.

Động tác lướt bài của Thẩm Quỳ dần chậm lại.

Có chỗ nào đó không đúng.

Cô quay lại mấy bức ảnh đó, cẩn thận nhận dạng các chi tiết trong ảnh, mặc dù hầu hết mọi nơi đều có thể khớp với cảnh tượng trong ký ức nhưng trong lòng cô luôn có một cảm giác không hài hòa khó tả.

Cô tiếp tục lướt xuống, cho đến khi nhìn thấy một đoạn như thế này.

123L: [Nói chứ hồi đó nơi này xảy ra tai nạn lớn như tàu trật bánh, tại sao sân ga này vẫn còn nguyên vẹn? Nếu đã bảo tồn tốt như vậy, bao nhiêu năm rồi sao không mở cửa lại? Nói thật nhé, nếu tuyến này mở lại, có thể giảm bớt rất nhiều áp lực giao thông cho khu vực trung tâm thành phố đấy.]

Như một tia sét đánh xuống, da đầu Thẩm Quỳ tê rần, cô biết chỗ nào không đúng rồi!

Cô nhanh chóng lướt xuống, quả nhiên những người khác cũng đã nhận ra.

124L: [Lúc nãy tôi đã cảm thấy có gì đó là lạ rồi, phát ngôn của lầu trên nhắc tôi nhớ ra, tôi còn cố tình tìm được tin tức năm đó, mọi người xem đi, chuyện này càng ngày càng kỳ lạ rồi.]

124L đăng lên 1 bức ảnh.

Bức ảnh là một bản chụp màn hình tin tức do chính phủ công bố, phần được khoanh bằng đường màu đỏ viết: “Ga Hoài Tây Hà do hư hỏng nghiêm trọng hiện đã bị phong tỏa, thời gian khôi phục chờ xác định.”

Ngày công bố là tháng Bảy hai mươi năm trước, chính là tháng xảy ra tai nạn.

Thực tế ngay sau khi tin tức này được đưa ra không lâu, chính quyền thành phố A đã chính thức tuyên bố đóng cửa vĩnh viễn tuyến tàu điện ngầm số 1, các ga dọc đường đều bị phong tỏa, đến nay vẫn chưa được sử dụng lại.

Nếu ga Hoài Tây Hà đã bị hư hỏng nghiêm trọng từ năm đó, tại sao người này lại có thể đăng những bức ảnh như vậy?

Cảnh vật trong ảnh không có gì là không trùng khớp với cảnh tượng trong ký ức của Thẩm Quỳ, nhưng mỗi đồ vật lại mang dấu vết của thời gian. Dựa theo những gì bức ảnh thể hiện, sân ga này đã được bảo tồn yên tĩnh và nguyên vẹn dưới lòng đất suốt hai mươi năm, điều này rõ ràng mâu thuẫn với thông báo của chính phủ. Thẩm Quỳ không thể không suy nghĩ, giả sử những bức ảnh này là thật, tại sao chính phủ lại cố tình đưa tin ga tàu bị hư hỏng?

Thẩm Quỳ tiếp tục lướt xuống.

Phát ngôn của lầu 124 vừa đưa ra, lập tức gây ra một loạt thảo luận về thuyết âm mưu. Đương nhiên, cũng có một bộ phận lớn nghi ngờ tính xác thực của các bức ảnh, có người nói là photoshop, có người nói là dựng lại hiện trường, nhưng nhanh chóng bị các chuyên gia kỹ thuật bác bỏ từ góc độ chuyên môn. Cuộc thảo luận tiến triển đến đây, đã từ việc vạch trần chủ thớt lừa đảo biến thành cuộc tìm kiếm sự thật về vụ tai nạn hai mươi năm trước.

Thẩm Quỳ lại lướt thêm vài trang, một tin nhắn thu hút sự chú ý của cô.

234L: [Giả sử, tôi nói là giả sử thôi nhé, giả sử chuyện này từ đầu đến cuối đều được lên kế hoạch sẵn thì sao? Tôi từng nghe một cách nói, nghe đồn mỗi công trình lớn trước khi khởi công đều cần hiến tế người sống, chỉ có như vậy mới trấn áp được ma quỷ dưới lòng đất, để cầu bình an lâu dài. Tôi nhớ tuyến số 1 năm đó là tuyến tàu điện ngầm đầu tiên được xây dựng ở thành phố A, khi chạy thử nghiệm là áp dụng chế độ mời khách, nếu không phải đã khống chế số lượng người mời, số người gặp nạn năm đó chắc chắn không chỉ dừng lại ở con số đó.]

235L: [Lầu trên, tôi hiểu ý cậu... Tôi cũng nghĩ đến.]

236L: [Các cậu đang nói gì vậy? Không phải là ý tôi đang nghĩ đấy chứ?]

237L trả lời 236L: [Chính là ý cậu đang nghĩ đấy.]

238L trả lời 234L: [Cách nói này của cậu cũng quá giật gân rồi, tôi biết một số nơi hẻo lánh đúng là có tin đồn về hiến tế người sống, nhưng đây là thành phố A, đô thị quốc tế, xây tàu điện ngầm còn phải gϊếŧ trước cả trăm người à? Bạn ơi, tỉnh lại đi, nhà Thanh mất rồi.]

239L: [Tôi ủng hộ quan điểm của lầu trên, chúng ta khoan bàn đến chuyện cách nói này vô lý thế nào đã, nếu thật sự là hiến tế sống, tại sao lại có người sống sót? Tôi nhớ năm đó hình như có bảy tám người sống sót mà? Nếu thật sự có chuyện đó, chẳng lẽ những người sống sót lại không biết?]

Là một trong những người sống sót, Thẩm Quỳ bày tỏ mình thật sự không biết.

Cô đến giờ vẫn còn nhớ trước khi lên tàu, mẹ đã nửa ngồi nửa quỳ xuống thắt dây giày cho cô, nhớ ngày đó là lần đầu tiên trong đời cô được đi tàu điện ngầm, nhớ cô đã cố tình đi đôi giày da nhỏ màu đỏ yêu thích, nhớ cha mẹ ở sân ga đông đúc người qua lại đã nắm chặt tay cô, cùng nhau bước lên chuyến tàu đó... Nhưng tất cả những gì sau đó giống như nốt nhạc đột ngột dừng lại, ký ức của cô đứt đoạn tại khoảnh khắc trước khi lên tàu, bao nhiêu năm qua cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhớ lại vài mảnh vỡ thảm khốc.

Bác sĩ tâm lý nói đây là rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD), cô gặp biến cố khi tuổi còn quá nhỏ, không thể xử lý đúng đắn sự thay đổi đột ngột như vậy, bộ não vì để bảo vệ chính mình đã xóa đi ký ức lúc sự việc xảy ra.

Cô mang theo nghi hoặc tiếp tục lướt xuống.

Cùng với việc quan điểm hiến tế sống được đưa vào, hướng đi của chủ đề dần lệch khỏi quỹ đạo, Thẩm Quỳ lướt qua mấy chục tầng thảo luận về truyền thuyết ma quỷ các nơi, cuối cùng cũng thấy có người hỏi tung tích của chủ thớt.

323L: [Mà nè chủ thớt lâu lắm rồi không thấy sủi tăm, cậu vẫn còn trên tàu điện ngầm à?]

Người này rõ ràng không tin lời chủ thớt, đơn thuần coi bài đăng này là để giải trí, thế nhưng không ngờ là chủ thớt xuất hiện.

Chủ thớt: [Tôi ở đây chờ bạn.]

Chủ thớt: [Hình ảnh.]

Thẩm Quỳ mở ra xem, trong ảnh có bảy tám người đứng rải rác, có nam có nữ, điều khiến người ta rợn tóc gáy là, cô kinh hãi phát hiện, một người trong đó chính là mình!