Cá Nhỏ Bạc Hà

Chương 16

Làm xong mọi thứ, cô cứ mơ mộng mãi: anh có thể sẽ cảm động, cũng có thể sẽ ngạc nhiên, hoặc nhẹ nhàng nở một nụ cười.

Cô tưởng tượng tới lui hàng nghìn lần, chỉ không ngờ rằng kết quả lại là anh tưởng cô là người bán hoa.

Từ Y Đồng thấy như bị ai đấm thẳng vào tim. Nghẹt thở đến mức chẳng thốt nổi lời.

Làm gì có người bán hoa nào ăn mặc rạng rỡ, trang điểm chỉn chu, bước chân nhẹ nhàng như cô chứ?

Thật sự rất buồn.

-

“À, đúng rồi anh, hồi nãy dì Hai gọi điện cho em. Dì nói bà nội bảo đưa lại tiền cho anh, vì lần này đi khám chẳng tốn bao nhiêu cả.”

“Bảo bà giữ lại đi.”

“Dạ, mà bà nội sắp đến Thượng Hải khám, bà sẽ ở nhà ba. Chúng ta có thời gian ghé qua thăm bà không?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, đến khi Dư Nặc khẽ gọi: “Anh?”

“Để sau rồi tính.”

Cuộc gọi kết thúc.

Dư Qua vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay theo thói quen thọc vào túi tìm điếu thuốc nhưng rồi chợt nhớ ra mình vốn không hút thuốc, đành rút tay ra.

Cách đó chừng năm mươi mét là một cửa hàng tiện lợi, anh bước đi một bước nhưng lại bị ai đó kéo nhẹ gấu quần.

Anh cúi đầu.

Là cô gái khi nãy: “người bán hoa”.

Cô ngồi xổm cạnh bồn hoa, mặc váy vàng chanh, đi giày da đen, trông rũ rượi như cây non bị sương sớm đánh úa.

Không hiểu sao, anh lại nghĩ đến nhân vật SpongeBob bị phơi khô.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt long lanh: “Anh không nhớ em à?”

Anh im lặng.

Giọng nói này quen quá.

Không đợi được câu trả lời, Từ Y Đồng tự cứu mình bằng một câu giới thiệu: “Em là Từ Y Đồng.”

Anh vẫn không lên tiếng.

“Em từng đến nhà anh ăn cơm, còn vô tình làm vỡ một cái chén.” Cô vừa nói vừa dùng tay mô tả lại động tác.

Cuối cùng, Dư Qua trầm giọng: “À, là em.”

Tiếng xe cộ ở ngã tư ngày càng dồn dập, học sinh bắt đầu tan học, dòng người qua lại đông đúc. Vài chiếc xe chậm lại, có người còn hạ kính nhìn ra ngoài.

Dư Qua thu lại ánh mắt, hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”

Giọng anh khàn khàn, trầm thấp như bị cảm, nhưng không giấu nổi vẻ lạnh nhạt trong đó như thể cô chỉ là người dưng.

Từ Y Đồng thấy sống mũi cay xè, khẽ đáp: “Em đến đưa quà cho anh.”

“Quà?”

Anh nhíu mày, như thể chẳng hiểu gì.

“Tại sao lại tặng tôi?”

Cô sững người: “Vì em nghe người khác nói là anh thích mà.”

Câu hỏi kiểu gì thế?

Nếu không phải vì thích anh, thì cô có rảnh đến mức ôm cả đống đồ nặng thế này chạy tới không?