Chuyện này được nhắc tới khi cả nhóm đang trên đường đến lễ bốc thăm của giải mùa hè.
Y Y ngạc nhiên hỏi: “Vậy ra cậu quen Fish là thông qua Conquer à?”
(Conquer là biệt danh của Trần Du Chinh)
Từ Y Đồng lập tức phủi sạch quan hệ: “Tôi quen Dư Qua thì liên quan gì đến thằng nhóc đó chứ?”
Trong thời gian này, Y Y chỉ mới rủ Từ Y Đồng ra ngoài chơi được ba lần, nhưng lần nào cũng chu đáo.
Một lần tặng cô chiếc túi cô thích từ lâu, một lần là chiếc vòng tay phiên bản giới hạn mới nhất. Nhờ vậy mà mối quan hệ giữa hai người phát triển khá nhanh.
Lời Y Y nói lúc này có phần nhẹ nhàng khách sáo: “Ừm, fan hai người họ từng khá căng thẳng, cậu không biết à?”
Rồi cô ấy tiện miệng bổ sung: “Nhưng hình như ngoài đời họ cũng chẳng có mâu thuẫn gì đâu, toàn fan tự cãi nhau thôi.”
Nói là “căng thẳng” thực ra cũng đã nhẹ rồi. Cuộc chiến dai dẳng giữa fan hai đội OG và TG đã bắt đầu từ đầu năm, kéo dài đến tận giải liên khu vực gần đây.
Mọi rắc rối bắt đầu từ màn ăn mừng có phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Trần Du Chinh trong một trận đấu, khiến fan Dư Qua tức giận, lôi cả đội TG vào cuộc.
Jasmine đột nhiên nhớ ra chuyện cũ, cô ấy ngồi thẳng dậy rồi nói: “Ồ, thì ra ngôi sao lớn mà em trai cậu từng đắc tội lại chính là Dư Qua!”
“Tôi còn nhớ lúc đó em trai cậu bị chửi te tua luôn, còn lên cả hot search nữa đấy.”
Jasmine chậc lưỡi một cái rồi trêu: “Từ Y Đồng, cậu đúng là không biết xấu hổ! Sao lại có thể thích luôn kẻ thù của em trai mình thế? Như vậy chẳng phải là phản bội máu mủ, nhận giặc làm cha à?”
Từ Y Đồng thoáng chột dạ, nhưng nghe xong liền không nhịn được phản bác: “Nói gì thế, hồi đó tôi chỉ đến nhà Dư Nặc ăn cơm thôi mà, đâu biết anh trai cô ấy là ai. Với lại chuyện đó có phải thâm thù đại hận gì đâu. Trần Du Chinh mặt dày như vậy, bị chửi vài câu cũng chẳng chết.”
Y Y lập tức tò mò hỏi tiếp: “Vậy sao cậu quen được em gái của Fish thế?”
Trong trí nhớ của Y Y, Dư Nặc luôn là một cô gái ít nói, trầm tính và có phần dè dặt.
Ấy vậy mà lại quen thân được với Từ Y Đồng, một tiểu thư hào sảng, chịu chơi và không thiếu sức hút.
Từ Y Đồng im lặng, chẳng buồn lên tiếng.
Cô nào dám kể ra sự thật.
Tối hôm đó gió lớn, muộn đến mức người ta chẳng nên ra đường, Trần Du Chinh lại mang một cô gái say khướt đến nhà cô.