Mạt Thế Sủng Hôn: Tịch Thiếu, Một Mình Anh Là Đủ

Chương 1: Trọng sinh

Nơi này là đâu? Chẳng phải mình đã ch·ết rồi sao?

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết vẫn hiện rõ mồn một trong đầu Hạ Dạ. Nỗi hận như nuốt trọn lý trí khiến cô nghiến răng, chỉ muốn lột da róc xương hai kẻ phản bội ấy, để chúng nếm đủ mọi đau đớn.

Cô chắc chắn mình đã chết rồi cơ mà.

Với vết thương nghiêm trọng như thế, làm sao có thể sống sót?

Vậy đây rốt cuộc là đâu?

Xung quanh tràn ngập sương mù mờ mịt, mù mịt đến mức không thấy điểm tận cùng. Thậm chí cô không thể phân biệt nổi màu sắc nơi này, không hẳn là đen, cũng chẳng phải trắng, lại càng không giống xám. Dưới chân hoàn toàn không có đất.

"A!" Hạ Dạ giật mình hét lớn.

Cô không có hình thể, cả người trong suốt như một bóng ma.

Là linh hồn của cô sao?

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, cô lập tức cảm nhận được một lực kéo mạnh mẽ. Cơ thể cô không tự chủ bị cuốn đi rất nhanh theo một hướng.

Hạ Dạ hoảng loạn nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra, xung quanh đã tối đen như mực. Nhưng chẳng bao lâu sau, mắt cô dần thích nghi với bóng tối. Nhờ ánh trăng hắt vào từ khung cửa sổ, cô có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.

Vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Đây là ký túc xá thời đại học của cô. Một phòng bốn người, phía dưới là bàn học, bên trên là giường ngủ.

Cô còn nhớ rõ, Hà Chỉ Du ngủ ở giường đối diện.

Vừa nghĩ đến cái tên này, Hạ Dạ liền siết chặt toàn thân, căm hận bùng lên dữ dội như muốn phá tan l*иg ngực. Cô từng đối xử với Hà Chỉ Du rất tốt, thậm chí cả người mình thích cũng nhường cho cô ta. Vậy mà cuối cùng, Hà Chỉ Du lại nhẫn tâm hại cô nhà tan cửa nát, giày vò cô đến chết.

Trên giường đối diện, Hà Chỉ Du đang ngủ say, hơi thở nhè nhẹ vang lên.

Hạ Dạ nhìn thật kỹ, quả nhiên là Hà Chỉ Du!

Là gương mặt của Hà Chỉ Du trước tận thế, khuôn mặt vẫn còn nét bầu bĩnh trẻ con, cô ta đang ngủ say mà không hề cảnh giác.

Hạ Dạ lập tức nhảy xuống khỏi giường, động tác gọn gàng dứt khoát. Nhưng ngay sau đó, cô lại đứng sững tại chỗ.

So với giai đoạn đỉnh cao sau tận thế, lúc này cô có vẻ yếu ớt hơn rất nhiều. Nhưng nếu so với cơ thể yếu ớt khi hấp hối, thì hiện tại cô lại quá linh hoạt. Cô nhớ rất rõ, bản thân đã ch·ết đi trong đau đớn và đầy thương tích, vậy mà bây giờ, trên người không hề có lấy một vết xước. Điều khiến cô kinh ngạc hơn cả là cô không còn mang hình hài mờ ảo của linh hồn ban nãy nữa.

Một tia suy nghĩ vụt qua trong đầu Hạ Dạ chẳng lẽ cô đã trọng sinh?

Ngoài khả năng này ra, cô không thể tìm ra lời giải thích hợp lý hơn cho tình cảnh trước mắt.

Hạ Dạ thử đưa tay xuống gối sờ tìm. Quả nhiên, cô chạm được chiếc điện thoại quen thuộc của mình. Nhấn sáng màn hình, dòng chữ hiện rõ: 02:12 sáng ngày 25 tháng 11 năm 2024.

Phán đoán được xác thực, Hạ Dạ xúc động đến đỏ hoe cả mắt.

Trước khi ch·ết, cô đã từng nghĩ nếu có thể sống lại một lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ tin Hà Chỉ Du. Cô muốn khiến Hà Chỉ Du phải ch·ết thảm như chính mình kiếp trước, nếm đủ nỗi tuyệt vọng mà cô từng gánh chịu.

Hiện tại, kẻ thù đang ở ngay trước mắt, Hạ Dạ theo bản năng lấy v·ũ kh·í ra từ chiếc nhẫn ngọc trên tay.

Rút dao khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lóe lên, mũi dao hướng thẳng vào cổ họng Hà Chỉ Du.

Chỉ cần một nhát dao, mối thù này sẽ được báo một nửa.

Hạ Dạ gần như không thể kiềm chế, cảm giác sắp trả được mối hận khiến lòng cô sục sôi. Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng lưỡi dao đâm xuống, Hà Chỉ Du kinh hoàng mở mắt, hoảng sợ nhìn cô, cố lấy tay che cổ trong tuyệt vọng nhưng không phát ra nổi một âm thanh.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh ấy thôi đa khiến cô thật mong chờ.

Hạ Dạ khẽ bật cười, vung dao xoay nhẹ một vòng rồi từ từ thu về.

Chưa từng trải qua sự tàn khốc và tuyệt vọng của tận thế, nếu cứ thế mà lặng lẽ ch·ết đi, chẳng phải là quá dễ dàng sao? Cô không muốn để Hà Chỉ Du chết một cách thanh thản. Cô đã thề, nhất định phải khiến Hà Chỉ Du nếm trải sự tuyệt vọng mà cô từng trải qua.

Khoan đã… khoảng rạng sáng hôm nay, bầu trời sẽ xuất hiện một trận mưa sao băng đỏ. Tận thế sẽ bắt đầu từ đó!

Lần này, nếu không có cô và không có chiếc nhẫn ngọc, Hà Chỉ Du liệu còn có thể sống ung dung như kiếp trước nữa không?