Đêm ấy.
Sau lớp màn sa mỏng tang tầng lớp, một bàn tay trắng trẻo đẫm mồ hôi siết chặt lấy mép màn.
“Ưm…”
Cơn đau đột ngột ập đến khiến Bùi Tri Chi giật mình trợn to đôi mắt xinh đẹp, lập tức chạm phải gương mặt kia – khuôn mặt mà nàng đã chẳng thể quen thuộc hơn.
Lúc này Ngụy Hằng mặt mày đỏ bừng toàn thân nóng rực như lửa, chẳng buồn để ý đến đôi mắt đào kinh hoảng của nữ nhân dưới thân, hai tay ghì chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng…
Nam nhân nheo mắt, ngửa cằm lên trên trán rịn mồ hôi mỏng, đôi mày sắc lạnh vốn cao ngạo nay lại phơi bày vẻ thỏa mãn tột cùng.
Trái ngược hoàn toàn với phản ứng của hắn, Bùi Tri Chi sợ hãi đến chết lặng, ánh mắt nhanh chóng đảo quanh một vòng.
Nàng không ngờ sau khi chết đi, mình lại sống lại – quay về đúng cái đêm mà nàng liều lĩnh hạ dược Nhị công tử Ngụy Hằng.
Cảm giác như trời sụp xuống đầu.
Nhớ lại kiếp trước ngu muội dại dột trèo lên giường hắn, tưởng chỉ cần dựa vào nhan sắc là có thể hóa thành phượng hoàng. Nhưng chờ đợi nàng, lại là một cơn ác mộng.
Ngụy Hằng căm ghét việc bị “làm nhục”, chẳng những coi nàng như công cụ phát tiết, mà còn đem mọi hình phạt dâʍ ɭσạи ra trút lên người nàng. Ban đêm hầu hạ hắn, ban ngày còn phải làm việc.
Ngày này qua ngày khác, sự hành hạ khiến Bùi Tri Chi không thể chịu đựng nổi. Để cứu lấy mạng mình, nàng tìm đến Đại công tử cao lãnh nho nhã Ngụy Tranh, cầu xin y cứu nàng.
Nhưng không biết bị ai nhìn thấy, lời đồn truyền tới tai lão phu nhân rằng nàng quyến rũ cả hai công tử phủ Quốc công, làm loạn nội viện. Cuối cùng, nàng bị đánh chết bằng gậy.
“Ưm…”
Cơn đau lan đến, Bùi Tri Chi sợ hãi nhìn nam nhân đang đè trên người mình, nghe thấy hơi thở trầm thấp dồn dập của hắn nàng vươn tay cố gắng đẩy hắn ra.
Nhưng sức nàng yếu ớt, chẳng là gì với một người quanh năm cưỡi ngựa bắn cung như hắn.
Cảm nhận được sự phản kháng của nữ nhân dưới thân, Ngụy Hằng cau mày tỏ vẻ khó chịu, bàn tay siết chặt thêm giữ chặt nàng lại.
Hắn chẳng hiểu chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc. Kiếp trước Bùi Tri Chi bị hắn hành đến mức chỉ cần nghe đến chữ “giường” là chân đã mềm nhũn.
Hắn chẳng có chút kỹ xảo nào, chỉ khiến nàng đau đớn đến tột cùng. Kiếp trước nàng vì vinh hoa phú quý mà nhẫn nhịn, nhưng kiếp này…
Thấy không thể vùng thoát, nàng nghiến răng cúi đầu cắn mạnh vào vai hắn.
“Ân…”
Nam nhân cau mày vì bị cắn, đôi mắt đào hoa hẹp dài liếc xuống nữ nhân bên dưới, cơn choáng vì thuốc như được xua tan một chút.
“Dám cắn ta? Chán sống rồi hả?”
Hắn vươn tay bóp lấy cổ Bùi Tri Chi đang ướt đẫm mồ hôi, từ trong cổ họng gằn ra từng chữ.
“Buông… Buông ta ra…”
Giây phút đó, Bùi Tri Chi không biết đau là do thân thể hay do bị bóp cổ, tay yếu ớt đập lên người hắn.
Thấy nữ nhân thở không nổi, đôi mắt đẹp long lanh sương lệ đỏ hoe, ánh nhìn hoảng hốt đầy sợ hãi, giống như chú thỏ con vô tội rơi vào bẫy của thợ săn – đáng thương lại bất lực.
Biểu cảm yếu đuối ấy lại khiến Ngụy Hằng hài lòng, đôi môi đỏ hồng khẽ nhếch lên.
Bùi Tri Chi tưởng rằng mình lại sắp chết, nào ngờ nam nhân bất ngờ cúi người, cắn mạnh lên xương quai xanh của nàng.
“Aaa!!!”
Cơn đau như xé thịt ập đến, khiến nàng càng giãy giụa dữ dội hơn.
Tới khi Ngụy Hằng nhả ra, nàng mới nhìn thấy nơi khóe miệng hắn nhuốm đầy máu đỏ tươi. Gương mặt vốn đã tà mị tuấn mỹ, giờ đây lại càng trở nên yêu nghiệt đáng sợ.
“…”
Bùi Tri Chi không biết rõ nam nhân kia dừng lại từ khi nào, chỉ nhớ khi nàng ngất đi rồi tỉnh lại, hắn vẫn đang tiếp tục. Lúc ấy, trời đã bắt đầu hửng sáng, chân trời nhuộm màu trắng bạc như bụng cá.
Lại một lúc sau, nam nhân khẽ rên một tiếng rồi mới lật người nằm xuống bên cạnh nàng.
Bùi Tri Chi chẳng còn tâm trí để nghĩ gì khác, nàng biết nếu không mau chóng rời khỏi đây đợi đến khi Ngụy Hằng tỉnh dậy những gì kiếp trước nàng phải chịu sẽ lại tái diễn.
Nàng cắn răng chịu đựng cơn đau trên thân thể, cố gắng ngồi dậy rồi lảo đảo xuống giường.
Chân vừa chạm đất lập tức mềm nhũn, nàng ngã sấp xuống sàn.
May mà dưới sàn có trải lớp da hổ mềm mại nên nàng không bị thương gì.
Sau khi điều chỉnh hơi thở nàng chật vật bò dậy, từng bước nhỏ khẽ khàng đẩy cửa chạy trốn.
…
Sáng hôm sau
Sau một đêm bị dày vò, sáng ra lại phải dậy làm việc, Bùi Tri Chi mệt tới mức cả ngón tay cũng không nhấc nổi.