Tiểu Mỹ Nhân Bị Quái Vật Xúc Tu Biến Thái Bắt Nạt Đến Khóc [Vô Hạn]

Chương 11

Các thánh tử nhìn nhau, không hiểu ý trong lời của ông.

"Thưa giáo hoàng." Simon đưa ra nghi ngờ trong lòng mọi người: "Vật tế là gì ạ, có phải chúng ta phải tự tay gϊếŧ bò cừu không?"

"Trời ơi, sao con dám dùng bò cừu để làm ô uế vị thần tôn quý của chúng ta?"

Giáo hoàng lộ vẻ không thể tin được: "Đương nhiên là người rồi!"

Lời này vừa thốt ra, các thánh tử hoàn toàn náo loạn, cái gì mà đương nhiên là người chứ?

Simon mặt trắng bệch, lắp bắp nói: "Ng... Người sao có thể dùng làm vật tế...?"

"Sao lại không thể?"

Giám mục Karellin cười lạnh: "Bò cừu còn có thể làm vật tế, người sao lại không được, chẳng lẽ con cho rằng mạng sống của con cao quý hơn bò cừu sao?"

"Đừng quên, trong mắt thần, chúng sinh bình đẳng."

Lời hắn nói khiến các thánh tử câm lặng, họ lớn lên trong giáo hội, khắc ghi từng giây từng phút nội dung giáo lý.

Điều đầu tiên trong giáo lý chính là lời mà giám mục Karellin vừa nhắc nhở họ.

Trong mắt thần, chúng sinh bình đẳng.

Nhưng điều này có nghĩa là gì?

Muốn trở thành thần bộc, họ chỉ có thể coi người như vật tế đưa lên tế đàn?!

Toàn bộ trung tâm thánh điện lập tức im lặng như tờ.

"Ý của giáo hoàng đại nhân là gì? Đùa sao?"

Một thánh tử trong số đó không thể nhịn được nữa nhảy ra, chỉ vào giáo hoàng lớn tiếng quát: "Nếu chỉ để bày tỏ lòng trung thành của tôi với thần, tôi có thể làm bất cứ điều gì, thậm chí là hiến dâng cả mạng sống của mình, nhưng điều đó không bao gồm việc gϊếŧ người!"

Giáo hoàng nhìn xuống cậu từ trên cao, thản nhiên nói: "Ai cho phép cậu nghi ngờ tôi?"

Thánh tử kia ngẩn người, một luồng sáng đỏ như máu lập tức xuyên thủng ngực cậu, trực tiếp biến cậu thành mảnh vụn, chết không toàn thây.

"A a a a a a!"

Không ít thánh tử xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này sợ đến mức chân tay bủn rủn, họ không ngờ rằng chỉ một câu nói như vậy lại dẫn đến hậu quả khủng khϊếp đến thế!

"Thật đáng sợ..."

Người ra tay là giám mục Karellin, không ai nhìn thấy hắn có động tác gì, chỉ nghe thấy hắn hừ lạnh một tiếng, thánh tử kia đã im bặt.

Karellin lạnh lùng liếc nhìn mọi người: "Ta khuyên các người đừng cố gắng trái lời giáo hoàng đại nhân nữa, nếu không kết cục của các người cũng sẽ giống như cậu ta!"

Mọi người xôn xao, có người lập tức chạy ra ngoài: "Không được, tôi muốn rời khỏi đây, tôi không làm thần bộc nữa! Tôi muốn đi ngay bây giờ!"

Cậu ta dùng sức đập vào cánh cửa thánh điện, lớn tiếng gào thét: "Mau thả tôi ra!"