Theo lệnh của giáo hoàng, một tiếng "ầm" vang lên, bàn thờ từ từ nâng lên, từng đạo ánh sáng đỏ như máu từ trên trời giáng xuống tất cả mọi người trong thánh điện.
Giám mục Karellin lập tức dặn dò mọi người: "Đừng kháng cự, đây là phước lành thần lực mà Thần linh ban cho các con, hãy đón nhận nó."
Chỉ thấy ánh sáng đỏ trên bàn thờ ngày càng mạnh mẽ, tất cả các thánh tử đều nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý cảm nhận sức mạnh đột nhiên tràn ngập và chảy xuôi trong cơ thể.
Đây chính là thần lực sao?
Dường như có được sức mạnh này, họ sẽ trở nên vô địch.
Chỉ khoảng 1 phút sau, ánh sáng đỏ bao trùm mọi người dần dần nhạt đi, mọi người lần lượt tỉnh dậy từ sự mê đắm, không khỏi chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ mà sức mạnh mang lại.
Và đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo xuyên qua đám đông, đột ngột vang lên.
"Cái... Cái kia... Ánh sáng đỏ không chiếu vào người tôi..."
Mọi người kinh ngạc nhìn theo hướng giọng nói, chỉ thấy thiếu niên vừa lên tiếng có chút không quen với ánh mắt của những người xung quanh, rụt rè giơ tay lên.
Cậu căng thẳng cắn môi dưới, đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ do dự khép mở, cuối cùng dưới sự chú ý của mọi người, cậu lấy hết can đảm nói ra suy nghĩ của mình.
"Có thể... Làm lại lần nữa không?"
Âm điệu du dương của thiếu niên khẽ run rẩy, gò má ửng hồng xấu hổ, đôi mắt đẹp long lanh ướŧ áŧ tràn đầy vẻ sợ hãi nhút nhát, giống như một chú mèo con mới sinh run rẩy lo sợ.
Kiều diễm đến kinh ngạc.
Không khí hơi ngưng đọng, im lặng như tờ.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào thiếu niên, dường như đều trở nên xao động, không thể tránh khỏi nảy sinh những ý nghĩ xấu xa.
Mong nhớ, cướp đoạt, xâm chiếm, thậm chí là những thứ khác...
Không biết làm những chuyện khiến thiếu niên khó xử này, đôi mắt xanh biếc xinh đẹp của cậu có tủi thân mà rỉ ra những giọt nước mắt mê người không?
Yade theo bản năng chắn trước mặt Ôn Tử Khê, ngăn cách phần lớn ánh mắt đang dâng trào, vẻ mặt trở nên âm trầm.
Lucas đứng bên cạnh nheo mắt lại, yết hầu khẽ động, vô tình đứng sau lưng Ôn Tử Khê.
Sự dòm ngó rục rịch trong phòng cuối cùng cũng dịu bớt nhiều dưới sự che chắn của hai người.
Lúc này Ôn Tử Khê mới chậm rãi nhận ra sự khác thường của bầu không khí, rụt rè rụt tay lại.
Giáo hoàng vuốt cằm, ánh mắt u ám nhìn cậu, đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị.
"Ý của cậu là, cậu không nhận được thần lực?"