Tiểu Mỹ Nhân Bị Quái Vật Xúc Tu Biến Thái Bắt Nạt Đến Khóc [Vô Hạn]

Chương 5

Vì thế cậu không nhận ra, tay hai người đang nắm dần dần trở thành mười ngón đan xen, bàn tay to lớn siết chặt lấy đầu ngón tay mềm mịn, thân thiết chẳng khác gì đôi tình nhân đang yêu nồng thắm.

Thánh Điện Trung Ương quả không hổ danh tiếng lừng lẫy khắp đại lục, những kiến trúc cung điện rộng lớn và hoa lệ dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh, khi đi qua sân trong, Ôn Tử Khê vừa lúc quay đầu lại.

Dưới chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh ánh sáng dịu dàng, bày một bức tượng nam khỏa thân quý phái phức tạp, làn da trắng muốt đầy đường nét cơ bắp của nó tỏa ra vẻ quyến rũ, tựa như được ban cho sinh mệnh, sống động như thật, tinh xảo đến mức khiến người ta mê mẩn.

Ôn Tử Khê chưa kịp nhìn kỹ, tầm mắt đột nhiên tối sầm lại, giọng nói của Yade vang lên bên tai, giọng điệu quỷ dị mang theo chút oán hờn: “Anh đang nhìn gì vậy, anh?”

Ôn Tử Khê không phản kháng, ngoan ngoãn nhưng lại có chút ngại ngùng trả lời câu hỏi của cậu bé: “Anh chỉ là hơi tò mò về cái kia của hắn, cái kích thước kia...”

Vừa nói, cậu hơi xấu hổ cúi đầu, ngón tay của thiếu niên đặt trên mắt cậu vô thức trượt xuống nhẹ nhàng vuốt ve, làn da trơn nhẵn mát lạnh, chỉ cần khẽ chạm đã làm đỏ ửng đuôi mắt cậu. Hô hấp của Yade khựng lại, ngón tay đang đè xuống tham lam vuốt ve mạnh hơn, lập tức để lại một dấu vết trên làn da trắng nõn.

Mềm mại thật.

“Ưʍ...”

Ôn Tử Khê đau quá nghiêng đầu tránh đi, đôi mắt xanh ánh lên làn nước long lanh, đuôi mắt đỏ hồng thẫm càng thêm ướŧ áŧ.

Cậu khẽ trách: “Đau quá...”

Nửa khuôn mặt của Yade ẩn trong bóng tối, khóe môi vẫn như mọi khi cong lên một nụ cười trong khoảnh khắc nhếch lên một đường cong vui vẻ.

Nhưng giây tiếp theo, cậu bé đã trở lại bình thường, vội vàng rụt tay về.

“Ồ, xin lỗi anh Tử Khê, có lẽ em không kiểm soát được lực, em... Em không cố ý.”

Ôn Tử Khê nhìn vẻ hối lỗi của Yade, lắc đầu: “Không sao.”

Cậu đưa tay lên che khóe mắt vừa bị chạm vào, nhiệt độ hơi lạnh xoa dịu sự nóng rát, dường như vẫn còn cảm nhận được hơi ấm còn sót lại nơi đầu ngón tay thiếu niên.

Cuộc tham quan của hai người vẫn tiếp tục, rời khỏi sân trong, Yade dẫn Ôn Tử Khê đến nơi ở của các Thánh Tử trong giáo hội, trên đường đi qua hành lang ngang một cánh đồng lúa mì vàng óng.

Cậu bé hứng thú giới thiệu: “Nơi này không giống như giáo hội bên ngoài của chúng ta, thức ăn và nước đều do Thánh Điện tự trồng, các tu sĩ sẽ đích thân xuống ruộng trồng rau, cho nên thỉnh thoảng có thể thấy các dụng cụ nông nghiệp bày ở bên ngoài, anh Tử Khê thấy cũng đừng hoảng hốt nhé.”