Viết Là Vai Phụ, Đọc Là Vạn Nhân Mê [Xuyên Nhanh]

Thế giới 1 - Chương 3

Nếu chồng biết thông cảm và có trách nhiệm thì còn đỡ, không thì mọi việc đều phải tự mình gánh vác, nhỡ gặp phải người vũ phu thì có khi còn chết sớm.

Một cuộc đời có thể nhìn thấu từ đầu đến cuối, chỉ nghĩ thôi cũng thấy nghẹt thở, huống chi là phải sống thật.

Đường Ninh càng nghĩ càng thấy lạnh lòng, vội uống một ngụm nước chanh để trấn an, tiện tay lấy quyển vẽ từ trong túi xách ra, cầm bút vẽ.

Nếu nói công việc mang đến cho cô phương tiện để sinh tồn, thì vẽ tranh chính là thơ ca và những miền đất xa xôi của cô.

Cô luôn muốn biến sở thích này thành con đường giải thoát cho bản thân khỏi cảnh ngộ hiện tại, tốt nhất là có thể đạt đến tự do tài chính, không bị bất kỳ tư tưởng chủ lưu nào ràng buộc nữa.

Nghĩ như vậy, cô dường như lại yên tâm hơn, dẹp bỏ những lo lắng, tập trung vẽ, chẳng mấy chốc đã quên hết mọi thứ xung quanh.

Lý Nghiên Tri, người ngồi cách cô một lối đi, vô tình liếc mắt nhìn sang, đúng lúc thấy Đường Ninh đang chăm chú vẽ tranh.

Ánh nắng xuyên qua ô cửa kính lớn chiếu lên người cô, vầng sáng dịu dàng phác họa đường nét nghiêng thanh tú, mái tóc mềm mại rũ xuống bên tai, thêm một chút dịu dàng quyến rũ. Bàn tay cô cầm bút lại vô cùng mạnh mẽ, những đường nét theo tiếng sột soạt dần hình thành trên trang giấy trắng.

Rõ ràng là bó hoa hồng có ở trên mọi chiếc bàn, nhưng dưới ngòi bút của cô lại trở thành một cảnh tượng độc đáo.

Bó hoa trên trang giấy trắng được ánh sáng phản chiếu từ bình thủy tinh làm nổi bật thêm, những vệt sáng dưới vầng hào quang làm cho những bông hồng bớt đi vẻ bình thường thường thấy, thêm vào đó một vẻ đẹp siêu thực. Cũng là một bó hoa cô đơn, nhưng lại khiến người ta muốn dừng chân thưởng thức.

Ánh mắt Lý Nghiễn Tri chuyển lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô. Từ vị trí của anh chỉ có thể thấy má phúng phính và sống mũi nhỏ xinh mơ hồ sau làn tóc.

Cách ăn mặc của cô cũng đơn giản như bức vẽ của cô, áo sơ mi trắng và váy đen dài quá gối, gọn gàng, thanh lịch, mái tóc tùy ý búi thấp sau gáy, để lộ chiếc cổ trắng ngần thon dài, những sợi tóc mai khẽ đung đưa theo động tác vẽ của cô.

Cô dừng bút, khẽ vén chúng ra sau tai, để lộ đôi tai nhỏ nhắn trắng mịn, khuôn mặt nghiêng cũng vì thế mà lọt vào mắt anh.

Cô không hẳn là đẹp đến mức kinh diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng vẻ điềm tĩnh, dịu dàng tỏa ra từ cô lại là thứ mà nơi này không có, thậm chí có phần lạc lõng.