Bàn tay nhỏ nhắn của Khương Vãn Uyển buông thõng bên chiếc váy hồng cọ cọ vào váy, lau sạch mồ hôi trong lòng bàn tay, ngập ngừng giơ tay lên, ngón tay cứng đờ cử động, nhắm mắt, cắn răng, đưa tay ra!
Thẩm Hành Cương ngạc nhiên.
Khương Vãn Uyển thắc mắc trong lòng.
Chuyện gì thế này?
Mu bàn tay đàn ông lại đàn hồi như vậy sao?
Thẩm Hành Cương mấp máy môi, cuối cùng vẫn nói: "Vãn Uyển, em muốn sờ, có thể về nhà sờ, ngoài đường không hay lắm."
Khương Vãn Uyển nhắm mắt: "Không, không sao đâu! Họ thấy thì làm sao chứ?"
Thẩm Hành Cương bất đắc dĩ vô cùng: "Anh thấy... không hay lắm."
Lần đầu tiên Khương Vãn Uyển nắm tay đàn ông đã bị từ chối.
Lòng cô gái trẻ rất buồn bã, cô mở mắt ra, muốn bày tỏ khao khát được nắm tay đi dạo phố, cố gắng dùng tình yêu để lay động anh.
Để anh đồng ý!
Khương Vãn Uyển mở mắt ra, liền thấy tay mình đang đặt ở vị trí hơi lệch về phía sau bên mông trái của Thẩm Hành Cương, áo anh đen như vậy, tay cô trắng như vậy, tội lỗi khó che giấu!
Khương Vãn Uyển ngượng ngùng thu tay về, ôm tay đặt lên ngực, nhìn trái nhìn phải, may mà bên cạnh không có ai, nếu không chắc chắn cô sẽ bị tố cáo!
"Anh nghe em nói, em nói là vừa rồi em sờ nhầm chỗ, anh tin không?"
Thẩm Hành Cương đáp: "Anh không tin."
Khương Vãn Uyển sắp khóc: "Em chỉ muốn nắm tay anh, em muốn nắm tay anh đi dạo phố, không muốn làm gì khác."
Đáy mắt Thẩm Hành Cương ánh lên vẻ long lanh, khóe môi nhếch lên, trong mắt tràn đầy ý cười: "Không đúng."
Khương Vãn Uyển hỏi lại: "Hả?"
Thẩm Hành Cương chủ động nắm lấy tay Khương Vãn Uyển: "Là anh muốn nắm tay em."
Tay anh rất lớn, bao trọn lấy tay cô, lòng bàn tay ấm áp, nắm tay cô không nhẹ không nặng. Khương Vãn Uyển bị trêu đến mặt đỏ tai hồng. Vào cửa hàng bách hóa, cô mua một ít kẹo mừng và bánh ngọt hình đào.
Mua xong đồ ăn, đi đến khu vải vóc, Khương Vãn Uyển nhìn trúng một miếng vải de crine màu đen, loại vải này may quần rất đứng dáng, hợp với Thẩm Hành Cương.
Cô lục trong túi tìm mấy tờ tem phiếu vải của địa phương, mua mấy thước, quay đầu lại thấy len khá đẹp, mua một cuộn màu trắng và một cuộn màu xanh đậm.
Ngoài ra không mua gì khác.
Sau khi gia đình xảy ra chuyện, cô mang theo một trăm đồng xuống nông thôn, tiêu gần hết, còn lại hơn ba mươi đồng. Mua nhiều thứ như vậy, còn lại hai mươi chín đồng năm hào bảy xu và một xấp tem phiếu.
Mua xong đồ, cô lấy ra một miếng bánh đào giòn tan, tự mình ăn nửa miếng, nửa còn lại ép Thẩm Hành Cương ăn hết. Ăn xong liền quay về.
Trên đường về, Khương Vãn Uyển và Thẩm Hành Cương bàn chuyện kết hôn. Cô muốn làm càng sớm càng tốt.
Bàn bạc một hồi, hai người quyết định sẽ về đội sản xuất nộp đơn xin kết hôn và tổ chức đám cưới sau đó bảy ngày. Về đến đội sản xuất, họ trả lại xe đạp rồi đi thẳng đến văn phòng để hoàn tất thủ tục. Trương Hồng Nhật đã giúp họ làm thủ tục.
Thời gian nói nhanh cũng nhanh, nói chậm cũng chậm. Trong tâm trạng thấp thỏm mong chờ của Khương Vãn Uyển, đêm trước ngày cưới đã đến.
Khương Vãn Uyển có một chiếc váy màu đỏ bó eo xòe đuôi, chất lượng đặc biệt tốt. Chiếc váy này được chọn làm váy cưới là hợp lý nhất.
Đỗ Diễm Hồng biết búi tóc. Cô ấy rẽ ngôi ba bảy phần tóc mái của Khương Vãn Uyển, chải từ hai bên tai ra sau, búi thành một búi tóc rất dịu dàng sau gáy. Tóc cô dày và mượt, gáy đầy đặn, búi kiểu nào cũng đẹp.
Hoa cài tóc dùng hoa thật. Hôm qua Thẩm Hành Cương đã hái một bó hoa Sa Nhật Lãng trên núi. Hoa được cắm trong bình thủy tinh vẫn còn tươi tắn. Mã Xuân Lệ ngắt hai bông cài lên tóc Khương Vãn Uyển.
Những người may mắn được nhìn thấy không hẹn mà cùng nảy ra một ý nghĩ: người đẹp hơn hoa.
Khương Vãn Uyển mang theo một ít đồ trang điểm. Cô không cần đánh phấn nền, chỉ thoa chút má hồng, kẻ mày, tô chút son môi là đã đẹp như người trong tranh bước ra.
Trang điểm xong, Đỗ Diễm Hồng trùm khăn voan đỏ cho cô.