Khu Tập Thể Thập Niên 70: Tôi Mang Thai Ba Đứa Con Của Người Đàn Ông Thô Kệch

Chương 15: Chống lưng cho người đàn ông

"Người đàn ông của tôi mặc đồ nhà các người hay ăn gạo nhà các người chắc? Hai người ăn mặc bảnh bao thế, mà đã sống cho ra hồn người chưa!"

"Phi! Đã làm bố làm mẹ rồi, cũng không biết làm gương tốt cho con cái, giữa đường giữa chợ ăn nói bậy bạ, thật mất mặt. Đồ hai người mặc chẳng phải cũng là đồ lỗi thời sao, kiểu năm sáu năm trước rồi, chắc phải dành dụm bao nhiêu tiền mới mua được bộ này hả?"

Khương Vãn Uyển không đi đâu cả, cô chỉ đuổi theo cặp vợ chồng kia, chặn người ta lại, chống nạnh đôi co lý lẽ.

"Ối dào ôi, vị phu nhân cao quý này, sao chiếc áo len lông cừu trên người bà lại bị giặt nước đến biến dạng thế kia, chẳng lẽ không biết loại áo này không được vò bằng nước à?"

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Khương Vãn Uyển như phun lửa, đứa trẻ đối diện sợ đến phát khóc: "Mẹ ơi, hu hu hu... dì kia muốn ăn thịt con! Dì ấy muốn ăn thịt con!!!"

Cặp vợ chồng trung niên muốn mắng lại, nhưng lại e dè bộ trang phục không rẻ tiền trên người Khương Vãn Uyển, vội vàng ôm con bỏ đi.

Khương Vãn Uyển thấy họ chạy rồi, sắc mặt mới dịu đi một chút.

Đồ gì đâu không biết, mang hình người mà không nói tiếng người, mặc được hai bộ đồ tốt là có thể tùy tiện bình phẩm người khác sao?

Khương Vãn Uyển miệng lẩm bẩm chửi rủa, ngẩng đầu lên thấy Thẩm Hành Cương hóa đá tại chỗ.

Sao cô lại có thể để lộ bộ dạng hung dữ như vậy trước mặt Thẩm Hành Cương chứ.

Khương Vãn Uyển chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống, bối rối vò tay: "Cái đó... em... em chỉ lúc tức giận mới thế thôi, bình thường em dịu dàng lắm."

Thẩm Hành Cương bước tới, nắm lấy tay cô: "Vừa rồi cũng rất dịu dàng."

Đối với anh, rất dịu dàng.

Khương Vãn Uyển chẳng thấy được an ủi chút nào, mím môi không nói, cô nhìn thấy một cửa hàng cung tiêu xã bên đường: "Em đi gọi điện thoại."

Thẩm Hành Cương đi cùng cô.

Khương Vãn Uyển bấm số, chuyển máy vài lần mới nối được đến Kinh thành.

Bên kia đầu dây là một giọng nói khàn khàn già nua.

Nghe lại giọng nói của ông Cửu, Khương Vãn Uyển suýt rơi nước mắt: "Ông Cửu, là cháu đây!"

Khương Vãn Uyển xuất thân từ nhà họ Khương ở Tứ Cửu Thành, tổ tiên cô chuyên làm đồ sứ ở Lưu Ly Hán, mấy đời tích lũy được một cơ nghiệp, ông Cửu Tô là quản gia nhà họ Khương, nhưng ông chỉ nghe lệnh người đứng đầu nhà họ Khương.

Sau khi ông cụ Khương qua đời, gia nghiệp truyền cho bố Khương Vãn Uyển là Khương Bắc Vọng.

Sau khi Khương Bắc Vọng qua đời, gia nghiệp truyền cho em trai Khương Vãn Uyển là Khương Tuyển, theo quy tắc, nhà họ Khương tuy có hai nhánh là Khương Bắc Vọng và Khương Nam Thành, nhưng ông Cửu Tô sẽ chỉ trung thành với nhánh của Khương Bắc Vọng.

Ông Cửu Tô nghe ra giọng nói nức nở: "Là Vãn Vãn à, sao cháu lại khóc? Có ai bắt nạt cháu sao?"

Khương Vãn Uyển siết chặt điện thoại: "Ông Cửu, ông nghe cháu nói trước đã, trong nhà cũ, dưới khám thờ trong phòng bố cháu có một tập tài liệu, là bằng chứng bác cả cháu tham ô buôn lậu đồ cổ cho người nước ngoài, ông cầm những bằng chứng đó, tố cáo ông ta đi."

"Sau khi tố cáo thành công, người nhà Khương Nam Thành sẽ bị điều đi, ông tìm cách dùng thủ đoạn, đưa Khương Liên đến chỗ cháu, tốt nhất là cùng đội sản xuất với cháu."

Cô muốn đưa Khương Liên đến bên cạnh để xử lý cô ta!

Cách xa quá, cô sợ oán khí của mình không đủ mạnh, Khương Liên vẫn có thể ngày ngày mơ mộng đẹp đẽ.

Ban đầu bố quá nhân từ mềm lòng, biết bác cả buôn lậu đồ cổ còn giúp ông ta che giấu, che giấu cái quái gì chứ, tất cả đi chết đi!

Ông Cửu Tô ngập ngừng một lát: "Vậy mẹ cháu thì sao?"

"Mẹ cháu sinh cho bác cả cháu một đứa con trai, vừa mới ở cữ xong không lâu, Khương Nam Thành mà ngã ngựa, mẹ cháu cũng không thoát được đâu."

Nghĩ đến đủ chuyện kiếp trước, có một số việc Khương Vãn Uyển không dám chắc, nhưng cô cũng đã có vài manh mối, cô cắn mạnh vào môi.

"Không cần quan tâm bà ấy, cứ tố cáo đi."