Khu Tập Thể Thập Niên 70: Tôi Mang Thai Ba Đứa Con Của Người Đàn Ông Thô Kệch

Chương 6: Bắt gian thành ăn thỏ

Chẳng nói ai khác, riêng đội trưởng Trương Hồng Nhật mới nhậm chức được vài năm cũng không nhịn được mà xoa xoa tai: "Chị Hồng, bên trong... bên trong sao rồi?"

Đám đông mặt đỏ bừng, hai tay đút vào tay áo, đồng loạt dỏng tai lên nghe.

Phải đó, sao rồi?

Người này đã làm gì người kia rồi?

Hai người có mặc đồ không thế?

Có phải vẫn chưa dậy không?

Là một trong hai người có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, sắc mặt Cát Hồng Linh trở nên vô cùng khó coi, bà nhường chỗ, lạnh giọng nói: "Các người tự qua mà xem đi!"

Trương Hồng Nhật chép miệng một tiếng.

"Chị Hồng, thế này không hay đâu!"

Đùa đấy à?

Anh ta đường đường là đàn ông, lỡ thấy cảnh tượng không đứng đắn thì bị lên lẹo thì sao?

Cát Hồng Linh ánh mắt lạnh lẽo liếc Lâm Hữu Song một cái, rồi lại liếc Trương Hồng Nhật: "Xem được, qua đi." Chết tiệt, chẳng lẽ bà không sợ bị lên lẹo chắc?

Trương Hồng Nhật là người tinh tường, nếu không sao còn trẻ vậy đã làm được đội trưởng? Thấy lời nói của Cát Hồng Linh có ẩn ý, mắt bà không trừng người bên trong mà lại trừng Lâm Hữu Song, trong lòng anh ta đã có tính toán riêng.

Anh ta căng mặt đỏ bừng bước tới.

Lại thêm một người nữa ngó đầu vào xem.

Chiếc lều Mông Cổ đã cũ nát lắm rồi, bên trong tấm bạt trắng đã ngả vàng, phủ đầy bụi bặm, trên chóp lều giăng đầy mạng nhện, chiếc bàn bỏ đi đổ chỏng gọng trên đất, một đống chăn màn vứt cạnh chân bàn, giữa nền đất là một đống lửa, cô gái xinh đẹp thoát tục đang cầm một cái que, trên que xiên một con thỏ, mắt đỏ hoe, nhìn qua với vẻ xấu hổ.

Khương Vãn Uyển cắn môi, nước mắt lã chã lăn dài trên má.

"Xin lỗi đội trưởng, tôi... tôi thật sự thèm quá, tôi muốn ăn thỏ nướng."

Nói đến kỹ năng diễn xuất đáng kinh ngạc của Khương Vãn Uyển cũng không phải tự nhiên mà có.

Đây là thứ đã được rèn giũa từng chút một, dần dần... dưới gầm cầu, trước cửa trung tâm thương mại đông người, cổng nhà ga, và cả trên xe khách đường dài.

Khóc không hay, diễn không đạt, là không xin được cơm ăn đâu.

Khương Vãn Uyển khóc bi thương, khóc thảm thiết, khóc đến hai mắt đỏ hoe, tạo cảm giác rằng tôi biết tôi sai rồi, các vị cứ mắng tôi đi, nhưng tôi biết các vị tới đây chắc chắn là do Lâm Hữu Song tố cáo tôi, bây giờ tôi ăn thỏ bị bắt quả tang, lại còn bị người ta phản bội.

Tôi sai rồi, nhưng tôi cũng là người bị hại.

Trước màn tấn công đầy kỹ năng chuyên nghiệp này của Khương Vãn Uyển, Trương Hồng Nhật cảm thấy... ờ thì... Nghe nói cô là người từ Kinh thành đến, lại còn là đại tiểu thư nhà họ Khương ở thủ đô, trước kia muốn gió được gió, muốn mưa được mưa... Haiz, đến đây chịu khổ chịu cực, thèm đến phát hoảng, nên mới lén bắt thỏ của tập thể.

Không phải Trương Hồng Nhật và Cát Hồng Linh nương tay, mềm lòng.

Chỉ trách là, Khương Vãn Uyển chỉ ăn một con thỏ, mà cô Lâm Hữu Song kia lại tố cáo cô và Thẩm Hành Cương tư thông!

Vốn dĩ đội sản xuất sắp phải hứng chịu cú sốc vì thanh niên trí thức và đội viên có quan hệ trước hôn nhân, giờ lại biến thành chuyện ăn vụng thỏ.

Rủi ro đã giảm đi, Khương Vãn Uyển đã ngấm ngầm lập được công.

Còn Lâm Hữu Song, hung hăng, khăng khăng dẫn mọi người tới bắt gian, cuối cùng lại phơi bày sự ích kỷ, độc ác của bản thân, tư cách không đứng đắn, mọi tức giận đều đổ dồn lên người cô ta.

Còn về lý do tại sao Lâm Hữu Song lại làm chuyện ngu ngốc như vậy.

Mọi người không mấy quan tâm.

Chuyện này có liên quan đến chỉ số IQ, biết đâu Lâm Hữu Song đúng là đồ ngốc hết thuốc chữa thì sao?

Trương Hồng Nhật cũng hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt thường ngày tươi cười giờ đanh lại như phủ sương: "Lâm Hữu Song! Đây là chuyện thanh niên trí thức Khương và Thẩm Hành Cương dan díu mà cô nói đấy hả?"

Đám đông: Ồ? Còn có diễn biến bất ngờ nữa à?

Lâm Hữu Song sớm đã ngây người.

Chuyện gì thế này?

Tối qua cô ta rõ ràng đã bỏ thuốc, sao Khương Vãn Uyển có thể bình yên vô sự ngồi trong đó ăn vụng thỏ được chứ?