Vừa đến nơi, Khương thượng thư đã thấy Khương Ngọc Sơ từ thư phòng của hắn chui ra, trong lòng không khỏi lo lắng, nhìn Khương Ngọc Sơ kiểu gì cũng không vừa mắt.
Con bé chỉ thích hóng hớt, chỗ nào có chuyện vui là y như rằng có mặt!
Hôm trước còn hóng hớt cả chuyện của bản thân, giờ thì thành ra chuyện bé xé ra to.
Lần này thì hay rồi, hóng hớt đến nỗi cả kinh thành đều biết chuyện nàng khóc sưng mắt vì tiểu hầu gia. Hơn nữa nàng còn lộ mặt, làm cả cái loại người như cháu trai Hoàng quý phi kia cũng dám mơ ước nàng.
Đã vậy, hắn làm cha lại chẳng hay biết gì, đến khi bị người ta vả mặt mới tỉnh ngộ!
Khương Ngọc Sơ biết mình đuối lý, cúi đầu nghe cha mắng, ngoan ngoãn như chim cút.
Cũng may vận khí nàng còn tốt, chẳng mấy chốc mà cứu tinh của nàng đã đến - Khương phu nhân đã về.
Khương phu nhân vừa bước vào cửa đã nghe thấy Khương thượng thư trách mắng Khương Ngọc Sơ là không nên lộ mặt, bèn nói: "Có chuyện gì to tát đâu, cần gì phải làm mặt nặng mày nhẹ thế? Lần sau con bé chú ý là được."
Hóa ra hôm nay Khương phu nhân đi miếu xin quẻ, rút được quẻ thượng thượng. Trong lòng nàng vui sướиɠ, cảm thấy con gái mình số tốt, đến Phật Tổ cũng từ bi, chuyện ra ngoài lộ mặt có đáng là bao.
Khương Ngọc Sơ có mẹ chống lưng, liền tranh thủ đánh trống lảng, xen vào nói: "À phải rồi cha, con ở đó thấy Tuyết Hành."
Khương thượng thư nghe vậy nhíu mày, kỳ quái hỏi: "Hắn đến đó làm gì?"
Khương Ngọc Sơ nghĩ bụng chắc là hắn cũng đến xem kịch hóng hớt, nhưng không thể nói vậy, chỉ đáp: "Chắc là có việc gì đó thôi ạ?"
Khương thượng thư quả nhiên nghĩ sang việc đó. Hắn trầm ngâm suy tư, đem những việc triều đình gần đây duyệt lại trong đầu một lượt, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra Tuyết Hành đến đó làm gì.
Rồi hắn lại nhớ đến con đường thăng tiến của Tuyết Hành trong thời gian này, vừa ngưỡng mộ vừa cảm thán: "Tháng trước Tuyết Hành lại được gia phong làm Thiếu phó. Nếu không phải do hắn còn quá trẻ, e là đã có thể vào nội các... Haizz, trẻ quá, trẻ quá..."
Khương phu nhân không mấy hứng thú với chính sự, nhưng lại nghe được cụm từ "quá trẻ", vội nói: "Trẻ thì có gì không tốt! Lão gia không biết đâu, bây giờ các tiểu thư của mấy vị phu nhân cứ nhắc đến Tuyết đại nhân là mắt sáng rực lên ấy chứ. Lão gia với Tuyết đại nhân cùng triều làm quan, mà Tuyết đại nhân đến giờ vẫn chưa cưới, Ngọc Sơ nhà ta..."
Nàng vừa mới mở lời, Khương thượng thư đã trừng mắt: "Ta thấy mắt sáng rực lên là phu nhân thì có! Phu nhân tưởng người trẻ tuổi mà ngồi lên được chức Lễ Bộ Thượng thư là người tốt lành gì chắc? Cái gã đó là kẻ ăn thịt người không nhả xương đấy! Con gái ngờ nghệch nhà mình mà cho hắn ta thì còn không đủ nhét kẽ răng, đến lúc đó bị bán đi còn phải thay người ta đếm tiền!"
Khương Ngọc Sơ bất mãn vì cha nói nàng ngờ nghệch, không xứng với Tuyết Hành. Nàng đâu có ngờ nghệch? Rõ ràng là nàng rất thông minh! Chỉ bằng một câu nói, nàng đã có thể khiến cha nàng quên mất việc răn dạy nàng rồi mà.
Nhưng lúc này, dù không đồng tình, nàng cũng đành im lặng, chỉ bất mãn liếc xéo Khương thượng thư một cái.
Không ngờ cái liếc mắt kia của nàng oán khí quá nặng, Khương thượng thư phát giác, liền nhớ ngay đến việc hôm nay hắn phải chịu ấm ức vì nàng.
Vừa nãy còn nói Tuyết Hành ăn thịt người không nhả xương, Khương đại nhân lập tức đổi giọng, ra vẻ người ta hơn mình, dập tắt uy phong của Khương Ngọc Sơ: "Nhưng nghĩ cũng vô dụng thôi! Các ngươi không nhìn xem Tuyết Hành là ai, bao nhiêu nữ lang ở kinh thành tranh nhau gả cho hắn kìa! Trừ phi mắt hắn bị mù, mới thèm để ý đến một nữ nhân bị hầu phủ từ hôn!"
Hôm nay, Khương thượng thư thật sự nổi giận rồi. Sau khi trách mắng Khương Ngọc Sơ một hồi, hắn mới quay sang nói với Khương phu nhân:
"Theo ta thấy, hay là phu nhân thử đến hầu phủ xem có còn đường cứu vãn không. Thiếu Chiêm chỉ là tuổi trẻ nóng nảy, không chịu được xúi giục. Chúng ta bây giờ muốn tìm được một người như Thiếu Chiêm, e là đốt đèn l*иg tìm thì cũng khó."
Lời này tuy chỉ là lời giận dỗi, cố ý nói cho Khương Ngọc Sơ nghe, nhưng cũng có lý.
Khương Ngọc Sơ mười lăm tuổi đã đính hôn. Nhưng cha mẹ nàng tiếc con gái, muốn giữ lại thêm vài năm, cứ thế mà kéo dài ba năm. Năm nay không thể trì hoãn thêm được nữa, nếu không có gì bất trắc, năm nay phải chính thức thành hôn. Ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mối hôn sự tốt đẹp bỗng dưng tan vỡ.
Nữ nhi mười tám tuổi mới bàn chuyện hôn nhân, tuổi không còn nhỏ nữa. Huống chi nàng đã bị từ hôn một lần, thanh danh cũng kém đi phần nào.
Những nhà muốn kết thân thì không ít, nhưng chẳng có mối nào tốt. Những gia đình thanh lưu thì coi trọng thanh danh, chê bai nàng; những nhà môn đăng hộ đối với hầu phủ thì căn bản không muốn một cô nương từng bị hầu phủ từ hôn, quá mất mặt. Bởi vậy, những nhà chủ động đến cầu thân phần lớn là nhắm vào gia thế của Khương gia, có thể thấy, việc chọn được một người có nhân phẩm tốt ở đây là rất khó.
Muốn tìm lại được một người như tiểu hầu gia Hạ Thiếu Chiêm, nhân phẩm, gia thế, tướng mạo mọi thứ đều tốt, lại càng khó hơn.
Chuyện hôn nhân của con gái không thuận, Khương phu nhân ngày thường vô cùng tiếc hận. Nhưng hôm nay thì khác, nàng có quẻ thượng thượng trong tay, tất nhiên là không sợ: "Con gái ta có sắc có tài, hầu phủ không muốn thì vẫn có khối người muốn. Chuyện chủ động lấy lòng cầu cạnh người ta, ta không làm được."
Khương thượng thư không nói gì, chỉ hừ một tiếng tỏ vẻ không hài lòng, rồi cho Khương Ngọc Sơ đi. Nhưng trước khi nàng đi, hắn vẫn không quên dặn dò: "Ra ngoài làm gì cũng phải báo cho mẹ ngươi hoặc ta biết, còn dám lén đi ngõa thị, coi chừng ta!"
Khương Ngọc Sơ ngoan ngoãn vâng lời.
Đợi đến khi Khương Ngọc Sơ rời đi, Khương thượng thư mới cùng Khương phu nhân tỉ mỉ bàn về chuyện cháu trai của Hoàng quý phi hôm nay.
Khương phu nhân nghe xong, còn tức giận hơn cả Khương thượng thư, lập tức nhíu mày: "Hắn tưởng hắn là ai chứ? Đúng là một người làm quan, cả họ được nhờ! Bây giờ loại như hắn cũng dám vọng tưởng như vậy nữa!"
Khương thượng thư thấy Khương phu nhân tức giận thì trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn, bưng chén trà lên thổi: "Đυ.ng vào cái thứ xui xẻo đó, ta còn chẳng muốn nhắc đến với Ngọc Sơ."
"Cứ thế này thì không được!" Khương phu nhân càng nghĩ càng giận, cảm thấy cần phải làm gì đó. Nàng suy nghĩ một hồi rồi nói: "Ngươi mau tìm cách cấm vở kịch kia đi, nếu không thì hỏng hết thanh danh của nữ nhi mất! Chính vở kịch đó đã khiến cho loại người thấp kém nào cũng cảm thấy xứng với Ngọc Sơ nhà ta!"
Khương Thượng thư lại nói, thay vì cấm không bằng cứ để vở kịch được lan truyền.
Khi Khương gia và Hạ gia từ hôn, trên mặt vẫn giữ thể diện cho nhau, chỉ nói với bên ngoài là bát tự không hợp.
Nhưng ai cũng không phải kẻ ngốc, đính hôn gần ba năm, bát tự chắc chắn đã kiểm tra độ phù hợp lâu lắm rồi, sao đột nhiên lại không hợp? Lại thêm việc hầu phủ đột nhiên đối đãi ân cần với một y nữ, y nữ này lại là ân nhân cứu mạng của tiểu hầu gia, chỉ cần dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là chuyện hủy hôn có liên quan đến y nữ kia.
Tin đồn nhảm nhí, một đồn mười, mười đồn trăm, lại thêm vở kịch kia bị lan truyền, khiến ai nấy đều biết: Tiểu hầu gia của hầu phủ và ân nhân cứu mạng hắn đã trải qua bao trắc trở, cuối cùng cũng thành thân thuộc. Tiểu hầu gia thậm chí không tiếc từ hôn với vị thiên kim khuê các để nên duyên với nàng. Mối tình này thật cảm động đất trời, khiến người ta vừa vui mừng vừa xót xa.
Vở kịch kia quá nổi tiếng, không ít người coi chuyện trong vở kịch là thật. Ai nấy đều ngưỡng mộ vị y nữ kia, dồn hết sự chú ý vào nàng; còn Khương Ngọc Sơ, rõ ràng là thiên kim khuê các, ngược lại bị xem nhẹ. Người ta hoặc đồng tình, hoặc chế giễu nàng, chứ cũng chẳng có lời đồn gì khác.
"... Nếu bây giờ chúng ta cấm vở kịch, người ta sẽ có cách khác để tìm hiểu nguyên do hai nhà từ hôn. Đến lúc đó nếu xuất hiện những lời đồn kiểu như "Ngọc Sơ không thể sinh con", chẳng phải càng tệ sao?"
"Hiện tại ai cũng cho rằng Hạ Thiếu Chiêm cùng y nữ kia có tư tình trước, rồi mới từ hôn. Sẽ chẳng ai nghĩ Ngọc Sơ có vấn đề gì. Dù sau này có người tung tin đồn, cũng chẳng mấy ai tin, ngược lại bảo toàn được thanh danh cho nàng."
Khương phu nhân thở dài, nghĩ đến chuyện này lại bực mình: "Bao nhiêu đại phu đều nói không sao, đằng này ả y nữ kia lại bảo Ngọc Sơ không thể sinh. Dám hại con gái ta, thật đáng giận!"
Khương thượng thư trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói: "Từ hôn cũng tốt."
...
Vài ngày sau, vì Miêu Nhạn - bạn khuê phòng của Khương Ngọc Sơ - mời, Khương thượng thư mới nguôi ngoai phần nào, cho Khương Ngọc Sơ ra ngoài.
Miêu Nhạn và Khương Ngọc Sơ quen biết từ nhỏ, chẳng có gì giấu nhau. Lần này nàng mượn cớ đi thuyền ngắm hồ, gọi Khương Ngọc Sơ ra để bầu bạn, giải sầu cho Khương Ngọc Sơ. Ai dè mới ngồi thuyền chưa được bao lâu, Miêu Nhạn đã mắng tiểu hầu gia một tràng, mắng hắn có mắt như mù, mắng hắn tệ bạc, mắng hắn ngu xuẩn...
Hai người cùng nhau tâm sự, cũng thấy khuây khỏa hơn. Sau đó, họ cùng lên xe ngựa của Miêu Nhạn, đi uống trà.
Khi đi qua một con hẻm nhỏ, một chiếc xe ngựa khác nghênh diện tới. Hẻm nhỏ hẹp, không đủ chỗ cho hai xe ngựa đi ngược chiều.
Xe ngựa kia đã đi vào giữa hẻm, còn xe ngựa của các nàng vẫn chưa vào. Phu xe liền dừng xe ở đầu hẻm, chờ xe đối diện đi ra trước.
Miêu Nhạn vén rèm nhìn thoáng qua, thấy mặt đường sạch sẽ, không một bóng người, liền nhảy xuống xe: "Có mấy bước thôi, chúng ta đi bộ còn nhanh hơn xe ngựa ấy chứ."
Khương Ngọc Sơ cũng theo nàng xuống xe.
Miêu Nhạn lại ngại xe ngựa lớn quá, đi theo sau rườm rà, liền bảo phu xe quay về đổi kiệu nhỏ.
Đoàn người xuống xe, đi vào hẻm nhỏ.
Hai bên hẻm là tường cao, đầu tường vươn ra những cành cây cổ thụ xanh um tùm, che khuất cả bầu trời. Cả con hẻm chìm trong bóng râm. Thêm vào đó, lớp vữa tường bong tróc loang lổ, khiến con hẻm mang một vẻ tiêu điều, mục ruỗng.
Chiếc xe ngựa đối diện từ xa chậm rãi tiến lại, rèm xe màu đỏ tím u ám, hầu như không có trang trí, cũng chẳng có dấu hiệu gì đặc biệt. Ngay cả con ngựa kéo xe cũng màu đen, âm u, gần như hòa lẫn vào màu sắc của con hẻm.
Khương Ngọc Sơ vốn tưởng là xe của một nhà thanh bần nào đó, không đủ khả năng sắm xe ngựa đẹp đẽ.
Đến khi lại gần, nàng mới thấy trên rèm xe màu đỏ tím thêu những hoa văn tinh xảo, những đám mây ngũ sắc bay lượn. Con ngựa kéo xe cũng là ngựa tốt, bắp chân chắc nịch, móng guốc to. Ngay cả gã sai vặt đánh xe cũng trông tinh anh, uy nghi, biết ngay chủ nhân phải là người có địa vị cao.
Khương Ngọc Sơ chợt hiểu ra: [Chiếc xe ngựa tầm thường này, bên trong hẳn là một vị lão đại nhân đức cao vọng trọng hoặc quyền thế ngút trời.]
Miêu Nhạn cũng nghĩ như vậy, hạ giọng nói: "Trong xe ngựa này chắc chắn là một vị quan lão gia có tiếng tăm."
Khương Ngọc Sơ nói tiếp: "Ừ, chắc chắn là quan ngũ phẩm trở lên, ngoài 50 tuổi."
Nói xong, hai người nhìn nhau, mím môi cười.
Xe ngựa càng lúc càng gần. Cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nhau cười, ánh mắt hướng về phía xe ngựa, mong ngóng có thể nhìn ra danh hiệu nhà ai.
Trong khoảnh khắc, xung quanh tĩnh lặng đến lạ thường, chỉ có tiếng bánh xe lăn đều đều và tiếng vó ngựa lộc cộc.
Khi xe ngựa chỉ còn cách họ chưa đầy 5 thước mà vẫn không thấy danh hiệu gì, Khương Ngọc Sơ liền không nhìn nữa, nép sang một bên. Ai ngờ, nàng vô tình dẫm phải một hòn đá cuội tròn xoe, chân trượt đi, "ái da" một tiếng sắp ngã.
Dù nàng đã nhanh chóng thu chân lại và giữ thăng bằng, nhưng trong con hẻm vắng vẻ, tiếng kêu khẽ này lại vang lên rõ mồn một.
Miêu Nhạn vội đỡ lấy nàng: "Ta đã bảo ngươi nên cùng ta đi cưỡi ngựa nhiều vào, luyện tập cơ bắp chân cho khỏe."
Khương Ngọc Sơ vừa đáp "được được được, mai ta đi với ngươi", vừa vô thức liếc nhìn chiếc xe ngựa bên cạnh. Thật trùng hợp, nàng lại trượt chân ngay cạnh xe ngựa, không khéo người ta lại tưởng nàng cố ý.
Bánh xe vẫn lăn đều, lặng lẽ trườn trên mặt đất. Xe ngựa không hề tăng tốc, cũng không dừng lại.
Khương Ngọc Sơ định thu hồi ánh mắt thì thấy rèm cửa sổ khẽ động.
Người trong xe vén rèm lên.
Bốn mắt chạm nhau.
Khương Ngọc Sơ mở to mắt, vô cùng bất ngờ. Trong xe không phải vị quan lớn hay nhà nho già cả nào, mà ngược lại, rất trẻ. Quá trẻ là đằng khác.
Người ngồi trong xe ngựa lại chính là Tuyết Hành.
Gương mặt ấy quá mức xuất chúng. Khoảnh khắc vén rèm lên, dường như có một vệt sáng lóe lên, bừng sáng cả con hẻm nhỏ âm u, tĩnh mịch.
Thật sự là thanh lãnh và xinh đẹp đến cực điểm.
Nàng lần đầu tiên nhìn rõ đôi mắt hắn, đôi mắt sâu thẳm, tưởng như đa tình, nhưng ánh nhìn lại lạnh lùng, không vướng chút bụi trần.
Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc hắn là điểm sáng nhất nơi đây.
Ngay cả tấm rèm tối màu kia, dưới vẻ đẹp của gương mặt hắn, cũng trở nên thanh lãnh lạ thường.
Khương Ngọc Sơ chỉ dám nhìn thoáng qua rồi vội vàng quay mặt đi.
Không trượt sớm, không trượt muộn, lại cố tình trượt chân ngay bên cạnh xe ngựa hắn. Người ngoài nhìn vào thì không sao, nhưng trong mắt Tuyết Hành, chắc chắn là nàng có ý đồ bất chính, chẳng khác nào mấy cô nương cố tình ngã vào lòng hắn.
Ánh mắt nàng thoáng liếc thấy tấm rèm đã buông xuống.
Quả nhiên, nàng bị hiểu lầm rồi.
Chẳng lẽ Tuyết Hành mỗi lần ra ngoài đều gặp phải đủ loại tình huống oái oăm, nên mới phải kín đáo như vậy? Xem ra Tuyết đại nhân cũng thật khó khăn...
Đúng lúc này, Miêu Nhạn đột nhiên kỳ lạ hỏi: "Ngươi suýt chút nữa thì ngã, sao lại còn cười?"
Khương Ngọc Sơ: "..."
Nàng có cười đâu!
Khương Ngọc Sơ trừng mắt liếc Miêu Nhạn, muốn ngăn nàng "bán đứng" tâm trạng của mình: "Ta không cười."
Miêu Nhạn hoàn toàn không biết gì, đang định hỏi tiếp vì sao nàng lại cười thì bỗng nhiên có một giọng nam tử tựa như tiếng trời vang lên:
"Phi Vũ, rẽ sang trái một chút."
Miêu Nhạn lập tức ngoẹo đầu, nhìn về phía chiếc xe ngựa bên cạnh. Không vì gì khác, chỉ vì giọng nói này quá dễ nghe, như tiếng suối trong veo gõ vào đá, thánh thót êm tai.