Cô Vợ Phú Nông Siêu Cấp Có Không Gian

Chương 5

Điện thoại trong tay cô lại vang lên một lần nữa, cô nhìn thấy trên màn hình hiển thị “Trần Nhiên”, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười châm biếm.

Cô dứt khoát cúp máy, đặt điện thoại lên giường.

Nếu thời gian quay trở lại, cho cô cơ hội sửa chữa, như vậy có một số việc, cô nhất định sẽ không lặp lại sai lầm.

Tiêu Lăng Ngọc chịu đựng cơn đau nhức toàn thân, đi tìm quần áo của mình ở đầu giường và gầm giường, nhanh chóng mặc quần áo vào. Trước khi chủ nhân căn phòng trở về, phải nhanh chóng rời khỏi đây!

Ở một nơi khác, trong một văn phòng của Tập đoàn Huy Khánh, một người đàn ông có ngoại hình khá đẹp trai, nhìn thấy cuộc gọi bị ngắt, sắc mặt âm trầm.

Một người phụ nữ trang điểm đậm, dáng người cao gầy đứng bên cạnh, lông mày nhỏ dài, lại lộ ra vẻ chanh chua. Cô ta nhướng mày, cười lạnh nói: “Sao vậy, con khốn đó không nghe máy sao?”

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào bộ móng tay mới làm, đáy mắt hiện lên vẻ đắc ý và toan tính, cô ta chế giễu nói: “Chẳng phải con khốn đó yêu anh say đắm sao? Tối qua lại lên giường với người đàn ông khác, cho nên, cảm thấy có lỗi với anh rồi?”

Trần Nhiên nhíu mày, do dự nhìn Triệu Mân Mạn, hỏi: “Mân Mạn, chúng ta thật sự phải tuyệt tình như vậy sao?”

Cô ta quan sát biểu cảm trên mặt người đàn ông, hai tay nắm chặt, rồi buông ra, lúc này lại cười lạnh nói: “Sao vậy, đau lòng rồi?”

Nói xong, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng, cô ta nói với giọng điệu sắc bén: “Nếu anh đã đau lòng cô ta, vậy thì được, bây giờ tôi sẽ đi nói với ba, hủy hôn ước. Với thân phận là con gái của chủ tịch Tập đoàn Huy Khánh, tôi có rất nhiều chàng trai tài giỏi theo đuổi. Trần Nhiên, tôi không phải không có lựa chọn nào khác!

Anh chỉ là một tên nhà quê, tôi để ý đến anh, đó là vinh hạnh của anh rồi. Tôi kết hôn với anh, để anh đỡ phải phấn đấu ba mươi năm, đó càng là phúc khí của anh. Vốn dĩ ba tôi đã không đồng ý cho tôi cưới cho anh, bây giờ bảo ông ấy hủy hôn, chắc chắn ông ấy sẽ rất vui! Nếu anh đã chọn cô ta, vậy chúng ta chia tay đi!”

Trần Nhiên nghe vậy, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, muốn nổi giận, nhưng rồi hít một hơi thật sâu. Cuối cùng, anh ta lập tức nở nụ cười lấy lòng, nói: “Mân Mạn, em đang nói gì vậy? Sao anh có thể đau lòng cô ta được? Người anh yêu là em, tại sao anh phải đau lòng cô ta?”

Nói đến đây, anh ta liền giải thích: “Chỉ là, anh và cô ta dù sao cũng từng là người yêu, lại là đồng hương, nên anh có chút thương hại cô ta thôi.”