Tay xách túi, Trương Chiêu Hoa có chút bơ vơ nhìn quanh. Cuối cùng cô chọn gốc cây gần nhất, ngồi tựa lưng vào thân cây trên những rễ cây nhô lên. Bụng đói cồn cào sau một thời gian dài không ăn gì, Trương Chiêu Hoa lục lọi trong túi lớn trước ngực. Cô tìm được một cái chân vịt tẩm tương, liền xé bao bì ra ăn.
Hôm nay là thứ Bảy, từ trưa hôm qua đến gần tối nay, cô chỉ ăn một bát nhỏ hoành thánh do bạn cùng phòng mua về. Chính vì hết đồ ăn dự trữ nên cô mới tranh thủ lúc còn sức để xuống lầu kiếm chút gì bỏ bụng.
Nhà ăn quá xa, cô định mua tạm một túi đồ ăn vặt ở siêu thị dưới ký túc xá rồi về phòng. Vì vậy điện thoại di động cô cũng không mang theo.
Kết quả là ở cái nơi giống như khu rừng nguyên sinh này, cô chẳng biết cầu cứu ai. Mà có lẽ dù có điện thoại cũng không gọi được, bởi vì xung quanh hoàn toàn không có dấu vết của con người.
Trương Chiêu Hoa định bụng tìm kiếm manh mối trong những cuốn tiểu thuyết cô từng đọc, để phỏng đoán những chuyện có thể xảy ra tiếp theo. Thường thì, những kịch bản kiểu đột nhiên xuất hiện ở rừng rậm nguyên sinh hay thảo nguyên thế này, hẳn là sẽ có người thuộc bộ lạc cổ đại sinh sống, hoặc thú nhân có thể biến thành dã thú xuất hiện, rồi bắt cô về. Đây là kịch bản thường thấy trong phần lớn các truyện lấy bối cảnh tương tự.
Cũng có thể cô không xuyên thời gian, mà chỉ xuyên không gian. Cô vẫn còn trên Trái Đất, chẳng qua là do kẽ hở không gian gì đó đưa đến những khu rừng chưa được khai phá trên Trái Đất này.
Trương Chiêu Hoa sờ mái tóc hai ngày chưa gội có chút bết dầu, dựa vào thân cây thở dài não nề.
Vốn dĩ, cô sẽ ngoan ngoãn đợi tốt nghiệp đại học, rồi làm ở một công ty vài năm. Đến tuổi thì bất kể yêu hay không, tìm một người đàn ông tàm tạm rồi kết hôn. Sau đó cô sẽ sinh con, già đi. Cuộc sống của cô đáng lẽ là như vậy, giống như vô số phụ nữ hiện đại bình thường khác, thế là đủ rồi.
Nhưng hiện tại mọi chuyện đã vượt quá dự đoán của cô, Trương Chiêu Hoa cảm thấy cuộc đời mình dường như đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.
Cô tùy tiện ăn vài thứ lót dạ rồi ngồi ngẩn người miên man suy nghĩ. Sau đó cô trơ mắt nhìn ánh mặt trời dần dần tắt. Ánh sáng trong rừng ngày càng tối, nhiệt độ cũng ngày càng giảm.
Trương Chiêu Hoa không dám chạy loạn khắp nơi, nơi này đối với cô mà nói quá xa lạ và đầy rẫy nguy hiểm. Từ nhỏ cô đã biết, rừng rậm luôn tiềm ẩn vô số loài động, thực vật nguy hiểm. Hơn nữa, xung quanh không hề có dấu vết đường đi. Tất cả toàn là dây leo chằng chịt, bụi cây thấp bé và gai góc, rễ cây trồi lên phủ đầy rêu phong xanh mướt. Cô hoàn toàn không biết nên đi đâu.
Thực ra, cô vẫn ôm một tia hy vọng. Biết đâu ở lại đây thêm một lát nữa, cô sẽ tìm được đường về. Cô cũng không hiểu rốt cuộc mình đã lạc vào nơi này bằng cách nào.
Không biết từ lúc nào, Trương Chiêu Hoa đã ngủ thϊếp đi. Lần đầu tiên cô không thức khuya cày game đến tận nửa đêm. Và sáng sớm, khi mặt trời vừa ló dạng, cô đã tỉnh giấc.
Giấc ngủ của cô chập chờn, đầy những giấc mơ kỳ quái. Vừa mở mắt ra cô vẫn còn cảm giác hoảng hốt. Cơn mệt mỏi không dứt cộng thêm cái cổ đau nhức khiến cô chẳng muốn nhúc nhích. Cô đang tựa lưng vào một cây đại thụ, có lẽ là cây cao nhất ở đây. Xung quanh có một khoảng đất trống, chính là nơi hôm qua cô đã đến.
Trương Chiêu Hoa cuộn tròn trong chiếc áo khoác bông, gối đầu lên một túi đồ ăn vặt dưới gốc cây. Cô mở to đôi mắt mờ mịt nhìn xung quanh một lúc rồi mới nhớ ra mình đang ở đâu.
"Rốt cuộc mình còn có thể trở về được không..." Trương Chiêu Hoa ngước nhìn trời, khẽ nói. Một lát sau, cô buông tay đứng dậy, vành mắt ửng đỏ nhưng không rơi lệ.
"Không biết còn phải ở lại đây mấy ngày nữa, trước hết phải tìm nguồn nước đã." Vì thói quen khom người, lưng cô hơi cong. Cô đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn quanh liếʍ đôi môi khô khốc.
"Nên đi đâu tìm nước đây?"
Cô không phải người thích cắm trại dã ngoại hay thám hiểm, nên hoàn toàn không biết phải làm gì trong hoàn cảnh hiện tại. Không biết có thể trở lại thế giới cũ hay không, cũng không biết nơi mình đến rốt cuộc là thế giới như thế nào, không biết còn phải ở lại đây bao nhiêu ngày nữa.
Nhưng dù thế nào, cô vẫn phải sống sót thật tốt. Cô còn chưa sống đủ, không muốn dễ dàng từ bỏ mạng sống chỉ vì sự cố bất ngờ này. Tuy rằng cô luôn bị bạn cùng phòng gọi là "bà cô già" thiếu sức sống, nhưng khi bị ép đối mặt với tình huống này, cô chỉ có thể cố gắng sống lâu thêm chút nữa.
Xách theo túi đồ ăn vặt duy nhất, Trương Chiêu Hoa chọn một hướng có ít bụi gai và cây cối thấp bé để đi.
May mắn thay, cô ăn mặc kín đáo, những cành cây bụi gai sắc nhọn chỉ làm trầy xước mu bàn tay cô. Vài vệt đỏ ứa ra chút máu sẫm, rất nhanh liền đông lại. Điều phiền toái nhất không phải bụi gai, mà là những con sâu không chớp mắt trên lá cây, cành cây, lá rụng.