Nữ Ma Đầu Nhặt Được Cún Con Trà Xanh

Chương 5

Minh Nguyên Chỉ ngồi nhìn đám người bên ngoài đường, tâm trí dần thất thần.

Lần này nàng tới Đông Tuyên thành, chính là vì "Dược Nhân".

Gần đây trong giang hồ có lời đồn, nói rằng ở Đông Tuyên thành xuất hiện một "Dược Nhân", nàng tới đây chính là để thăm dò tin tức này.

"Dược Nhân" vốn là một truyền thuyết trong giang hồ.

Tương truyền, dùng một loại bí pháp đặc biệt, trải qua muôn vàn thử thách mới có thể luyện chế ra một "Dược Nhân". Máu của "Dược Nhân" có thể giải trăm độc, cải tử hoàn sinh, thậm chí làm cho xương trắng mọc lại thịt tươi. Người trong giang hồ ai nấy đều đổ xô tranh đoạt "Dược Nhân".

Tiếc rằng bao nhiêu năm nay, chẳng ai từng thấy qua bí pháp ấy, càng chưa từng có "Dược Nhân" thực sự xuất hiện.

Mỗi lần giang hồ xuất hiện lời đồn về "Dược Nhân", đều dẫn tới vô số nhân sĩ trong võ lâm ùn ùn kéo tới dò la.

Minh Nguyên Chỉ cũng không ngoại lệ.

Kết quả là nàng đã thăm dò ở thành Đông Tuyên suốt mấy ngày trời, chẳng những không thu hoạch được gì, mà ngay cả một số chi tiết trong lời đồn sau khi xác minh đều phát hiện toàn là bịa đặt.

Hôm nay nếu vẫn không tra được manh mối nào, chi bằng trở về tông môn rồi tính tiếp.

Minh Nguyên Chỉ vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên bóng dáng của một người trên đường phố lọt vào tầm mắt nàng.

Một vị công tử áo trắng chậm rãi bước tới, thân ảnh hắn lập tức in vào đáy mắt Minh Nguyên Chỉ. Giữa dòng người đông đúc chen lấn, quanh thân hắn lại tỏa ra khí chất lạnh lùng cao ngạo, hoàn toàn tương phản với ngày hè oi bức, tạo thành một sự khác biệt rõ rệt với hoàn cảnh xung quanh.

Ánh mắt hắn tựa như núi băng, không mang theo chút hơi ấm nào.

Đôi mắt vô cảm ấy lướt qua một cách hờ hững, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Minh Nguyên Chỉ.

Dường như trong mắt hắn vốn phủ kín một tầng băng dày, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Minh Nguyên Chỉ, tầng băng ấy lại hóa thành một hồ nước trong, bên dưới mặt nước kia đang ẩn chứa những con sóng cuồn cuộn mãnh liệt.

Khoảnh khắc ấy, Minh Nguyên Chỉ chỉ cảm thấy thời gian như bị kéo dài ra, những âm thanh kể chuyện, tiếng ve kêu, tiếng nói chuyện phiếm đều như bị cách ly khỏi đôi tai nàng.

Thật là đẹp quá đi! Nàng thậm chí nghe thấy rõ ràng trái tim mình đã lệch mất một nhịp.

Nước trà trong chén đổ tràn ra ngoài, chảy xuống những ngón tay trắng nõn như ngọc của Minh Nguyên Chỉ, cái nóng bỏng rát của trà kéo lý trí nàng quay trở lại, những âm thanh hỗn tạp xung quanh lại ùa vào trong đầu.

Nhớ tới dáng vẻ thất thần vừa rồi của bản thân, khuôn mặt Minh Nguyên Chỉ bất giác đỏ lên.

Một người đẹp đến nhường ấy, vài năm khó gặp được một lần, nàng chỉ thất thần vì bị kinh diễm trong khoảnh khắc thôi, đâu thể trách nàng được chứ.

Con người ai mà chẳng yêu cái đẹp, nhìn thêm vài lần vốn là chuyện hết sức bình thường.

Nghĩ vậy, Minh Nguyên Chỉ lại không nhịn được lần nữa hướng ánh mắt nhìn về phía vị công tử áo trắng đẹp tuyệt trần kia.