Ngày nào cũng ăn thứ này, thảo nào thôn nữ kia muốn tự sát.
Thái Thái nói: [Thật ra đây chính là thịt yêu thú, chỉ là nấu nướng không ngon thôi.]
Thiên Ngưng cảm thấy nàng đang phải đối mặt với một câu hỏi lựa chọn kinh điển, chọn chocolate vị phân hay phân vị chocolate đây.
Nàng lặng lẽ đóng hộp đồ ăn lại.
Thái Thái hỏi: [Ngươi định tuyệt thực à?]
Thiên Ngưng: [Là bọn chúng ép ta tuyệt thực, hu hu hu. Phải rồi, nếu ta lại hấp hối lần nữa, Lục Quyết có đến không?]
Thái Thái nói: [Sẽ đến. Hắn đã đặt tín hiệu lên người ngươi rồi. Một khi tính mạng ngươi gặp nguy hiểm, hắn sẽ nhận được tin ngay lập tức. Giống như lần trước nguyên chủ tự sát vậy, hắn cũng biết liền đó.]
Thiên Ngưng dùng đầu ngón tay mân mê những hoa văn chạm rỗng trên hộp đựng thức ăn bằng gỗ, nói: [Ta không muốn bị giam cầm ở đây cả đời đâu. Ta chắc chỉ cầm cự được ba ngày thôi. Đến lúc đó ta ngất đi, Lục Quyết đến, ngươi đánh thức ta nhé?]
Nàng muốn tìm cơ hội, mà điểm đột phá chính là tên ma đầu điên khùng này.
Thái Thái do dự: [Ngươi thật sự muốn nhịn đói ba ngày à?]
Thiên Ngưng: [Ngươi có đánh thức ta được không?]
Thái Thái không hề do dự, nói thẳng: [Đương nhiên là được.]
Sau đó, Thiên Ngưng thật sự không chịu ăn gì cả. Nàng cứ thu lu ở một góc, hết ngủ rồi lại tỉnh. Nàng tính thời gian theo số lần hộp thức ăn được đưa đến. Mỗi ngày một bữa, vậy là đã ba ngày trôi qua.
Toàn thân nàng không còn chút sức lực nào, có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể đang suy kiệt vì đói. Bàn tay vốn đã gầy, giờ lại càng chỉ còn da bọc xương, đến sức để nhấc điện thoại lên cũng không có.
Nữ ma tu Mậu Cửu kia, hôm nay khi đặt hộp thức ăn xuống, cũng không nhịn được mà thành khẩn khuyên nhủ nàng: "Ngươi ăn chút gì đi, ta nghe nói phàm nhân các ngươi không ăn gì sẽ chết đó."
Thiên Ngưng: "..."
[Ta giờ chẳng khác gì bộ dạng sắp chết rồi còn gì!]
Vừa tự nhủ, Thiên Ngưng vừa làm bộ trước mặt Mậu Cửu, nhỏ giọng nói: "Ta muốn Thập Tam, Thập Tam..."
Mậu Cửu ngồi xổm xuống, nghi hoặc: "Thập Tam là ai?"
Thiên Ngưng mím chặt môi. Ngay sau đó, nàng nghiêng người sang một bên, nhắm mắt lại. Khuôn mặt trắng bệch của nàng ngã xuống đất.
Mậu Cửu vội vàng bắt mạch cho nàng, mạch đập gần như không còn. Nàng hoảng sợ, gọi lớn về phía Bính Tần: "Bính Tần tiền bối, nàng ấy hình như có chuyện rồi!"
Bính Tần ở gần đó nghe vậy, cũng nhanh chóng chạy tới. Hắn xem xét Thiên Ngưng hồi lâu, mặt mày xám xịt.
Hai ma tu này còn chưa kịp nghĩ cách đối phó thì không trung đã rung chuyển một trận. Trong nháy mắt, tôn thượng đã xuất hiện ở thủy lao.
Hôm nay, hắn mặc áo bào tay rộng màu trắng như mây, lông mày như núi xa, tuấn mỹ vô trù. Hắn từ giữa không trung bước xuống, bạch y tựa tiên, tay áo phiêu dật. Nếu bỏ qua vẻ mặt lạnh lẽo kia, thì thật sự hắn giống như nam tử tuấn tú bước ra từ tranh vẽ.
Chẳng qua, hắn là ma chứ không phải tiên.
Ánh mắt Lục Quyết phủ một tầng sương lạnh, liếc nhìn Thiên Ngưng đang cuộn tròn thành một cục, ngay sau đó, hắn nhìn về phía Mậu Cửu và Bính Tần.
Hai người chân tay bủn rủn, liền quỳ xuống. Bính Tần vội vàng nói: "Tôn thượng, chúng ta không ngược đãi nàng, là nàng tự không chịu ăn gì..."
Đột nhiên, uy áp từ trên trời giáng xuống. Bọn họ nghẹn họng, đến cả lời xin tha cũng không thốt nên lời.
Bọn họ cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang quằn quại đau đớn, còn bản thân thì như một người ngoài cuộc, trơ mắt nhìn ma tức và hồn phách của mình bị rút ra khỏi cơ thể...
"Khụ khụ, Thập Tam, ngươi đến rồi à?"
Một giọng nói nhỏ xíu yếu ớt như tiếng muỗi kêu, đột ngột xen vào giữa trận gϊếŧ chóc đơn phương này, cắt ngang tiết tấu.
Đầu ngón tay Lục Quyết khựng lại, hắn thu tay về. Mậu Cửu và Bính Tần lập tức thoát khỏi cực độ thống khổ. Nhưng họ cũng sợ đến mức không dám thở mạnh một hơi, hận không thể trốn xuống hắc thủy để Lục Quyết quên mất sự tồn tại của họ.
Lục Quyết quả thật không còn để tâm đến bọn họ nữa.
Hắn nghiêng người, chăm chú nhìn nữ tử đang ngã trên mặt đất.
Người đó mở to mắt, hướng bên này nhìn. Vì nàng quá gầy nên trơ cả xương ra. Xương gò má nhô ra, khiến đôi mắt kia trông rất to, không cân xứng với khuôn mặt, xấu xí mà quỷ dị.
Nhưng cũng đồng thời phóng đại tất cả cảm xúc chứa đựng bên trong đôi mắt nàng.
Lục Quyết bỗng nhớ lại lần trước hắn chứng kiến đôi mắt này.
Ánh sáng trong đáy mắt nàng làm hắn chói mắt, lại ghê tởm.
Đây đã là lần thứ hai nàng cận kề cái chết, không thể nào trong mắt còn có hy vọng và mong chờ được.
Hắn chậm rãi bước tới. Hắn vừa dừng chân, nàng dường như cảm giác được. Nàng chợt ngẩng đầu lên, miệng vẫn lẩm bẩm câu nói ấy: "Thập Tam, là ngươi sao?"
Lục Quyết cười nhạo.
Môi nữ nhân khô nứt, giọng nghẹn ngào, hơi lớn tiếng: "Ngươi đến đón ta đi sao? Nơi này thật đáng sợ, ngươi mau dẫn ta đi..."
Nghe nàng khẩn cầu, tâm tình Lục Quyết dường như tốt hơn một chút.