Trọng Sinh: Bé Con Tham Gia Show Thực Tế, Lấy Hiếu Thảo Làm Sức Mạnh!

Chương 7

Đây là công thức mà kiếp trước cậu đã nghiên cứu rất lâu mới ra được.

Đúng rồi, vừa nãy mình đang định làm gì ấy nhỉ?

Trần Phương gãi đầu, bao nhiêu hoài bão, bao nhiêu dự định phía trước, dường như đều theo ly trà sữa trôi vào bụng mà tan biến mất.

Đúng lúc này, cậu bất chợt phát hiện ra cậu nhóc mà mình gặp trong nhà vệ sinh ban nãy, đang đứng một bên khoanh tay, không uống trà sữa, cũng không chơi với các bạn khác, cả người tỏa ra khí chất cao ngạo.

Trần Phương nghĩ nghĩ rồi đi tới: “Sao không uống trà sữa vậy?”

Đối mặt với nhóc con trước mắt, Hạ Quy Đình không nói một lời, môi mím chặt.

Thấy cậu ta im lặng, Trần Phương tiếp tục nói: “Không uống sữa thì không cao được đâu nha!”

Hạ Quy Đình hừ nhẹ bằng mũi.

Đời trước cậu ta cao tận 1m9, gen cao đã có sẵn trong xương, căn bản chẳng cần uống sữa gì cả! Huống chi, ly trà sữa này là do nhóc con trước mặt làm ra, dù có đánh chết cậu ta cũng không thể uống!

Đúng lúc Trần Phương đang tự mình luyên thuyên với Hạ Quy Đình, thì bên cạnh chợt vang lên một giọng nói mềm mại của bé gái.

Trần Phương khẽ nhăn mũi lại.

Gì vậy, mùi gì thế?

“Trần Phương, trà sữa cậu làm ngon quá trời luôn á!”

Đó là một bé gái mũm mĩm, dáng người cao hơn cả Trần Phương lẫn Hạ Quy Đình, trông chừng khoảng năm tuổi.

Quần áo cô bé mặc hơi cũ và có phần nhăn nhúm, cổ áo trắng còn loang vết ố vàng. Tóc được buộc hai bím, nhưng lộn xộn rối bù, chẳng đáng yêu chút nào. Dù tóc có vẻ bóng nhưng nhìn một cái là biết vài ngày chưa gội. Làn da ngăm vàng, cơ thể lại tròn trịa, rõ ràng là biểu hiện của suy dinh dưỡng dẫn tới phù toàn thân như báo chí từng nói.

Cha mẹ đứa nhỏ này không biết nuôi con thế nào nữa…

“Thật muốn uống cả đời luôn á!”

Kiều Tâm Di không hề nhận ra nét mặt hơi co rúm của Trần Phương, mà còn vừa mυ'ŧ ngón tay vừa cảm thán.

Hạ Quy Đình quay đầu đi chỗ khác, không nỡ nhìn thẳng.

Trần Phương ngẩn người, rồi lập tức cười phá lên: “Chuyện nhỏ thôi, cậu đi tìm người họ Chu ấy!”

“Tại sao?” Kiều Tâm Di ngơ ngác hỏi.

“Vậy thì cậu sẽ được uống sữa ‘Mỹ Lệ’ cả đời luôn!” Trần Phương vừa nói xong đã ôm bụng cười phá lên.

Hạ Quy Đình: “…”

Kiều Tâm Di: “?”

“Ha ha ha!”

“Phụt!”

Bên cạnh bất chợt vang lên hai tiếng cười, là của cô Lý và thầy Vương.

Hai người vẫn luôn chú ý theo dõi Trần Phương, rồi bất ngờ nghe được trò đùa quá “độc”, cô Lý suýt chút nữa phun cả ngụm trà sữa ra.