Mê Cung Không Lối Thoát

Chương 1.4: Xuyên sách

Nó chỉ mới là một hệ thống sơ cấp đang trong thời gian thực tập. Có trời mới biết nó phải đi vay mượn bao nhiêu bạn bè mới đủ điểm đổi lấy kỹ năng “Diễn Xuất Nhập Vai” cho Nhược Uyển. Vừa bắt đầu đã trở thành con nợ, thử hỏi làm sao hệ thống vui vẻ cho được.

Nhược Uyển mỉm cười tươi rói: “Tạm ổn! Có nhiệm vụ hướng dẫn không? Hay là tôi làm gì cũng được miễn sao đạt được kết quả cuối cùng?”

Hệ thống: [...]

Ký chủ này rất biết cách chơi game, còn hỏi đến nhiệm vụ hướng dẫn nữa chứ?

[Vì ký chủ mới là tân thủ, nên ban đầu sẽ có nhiệm vụ hướng dẫn rõ ràng. Hay cô muốn tự làm?]

“Thôi, phiền lắm! Cứ làm theo hướng dẫn là được.” Nhược Uyển lập tức khoát tay.

Hình như nó cảm thấy mình đã chọn sai ký chủ rồi. Chủ Thần ơi! Nó có thể chọn lại được không?

[Nhiệm vụ 1: Năm phút nữa Kỳ Vân Lẫm sẽ đến tìm cô, hãy tìm cách nâng cao độ thiện cảm với anh hai lên 5 điểm.]

Nhược Uyển: “Cậu... Nói gì cơ? Năm điểm á? Vậy điểm thiện cảm hiện tại với Kỳ Vân Lẫm là bao nhiêu?”

Hệ thống: [0.]

Nhược Uyển không khỏi cạn lời, mà nghĩ kỹ thì cũng đúng thôi. Nguyên chủ lớn lên ở nước Anh xa xôi, không hề tiếp xúc với các anh trai thì làm gì có sự thân thiết. Về sau nguyên chủ trở về thì ngỗ ngược gây chuyện, ai mà yêu thích cho nổi cơ chứ!

Trong nhà họ Kỳ, ngoại trừ ba và chị gái là bao dung hết mực ra, thì hai anh trai cô ta rất ghét cô ta.

Anh cả Kỳ Vân Trạch hiện đang làm luật sư, đảm nhận các vai trò pháp lý của tập đoàn Kỳ thị. Anh hai Kỳ Vân Trạch lại theo nghề y, trở thành bác sĩ chuyên khoa thần kinh ở một bệnh viện tư nhân do Kỳ thị mở. Chị ba Kỳ Vân Yên lại theo ba học kinh doanh, hiện nay chính là cánh tay phải đắc lực của Kỳ Minh Thương, giúp ông ấy xử lý các vụ làm ăn cả trong và ngoài “ánh sáng”.

Tính cách Kỳ Vân Trạch rất lạnh nhạt, có vẻ một phần nghề nghiệp bác sĩ nên khí chất toát ra từ người hắn càng khiến người khác không dám lại gần. Dường như chỉ sợ vừa tiếp cận một chút thì giây sau đã bị hắn rút dao phẫu thuật đâm cho một cái vậy.

Khi cô đang mãi suy nghĩ thì tiếng gõ cửa vang lên, nhịp gõ rất đều đặn không quá vội vàng.

“Nhược Uyển, là anh đây!” Giọng nói của Kỳ Vân Trạch truyền đến.

Hắn đang xem lại các chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai thì được nghe bà vυ' Maria báo rằng từ chiều đến giờ em gái không ra khỏi phòng. Bà ấy đã đến gọi mấy lần nhưng đều bị cô đuổi đi. Hết cách bà ấy bèn tìm đến hắn, mong rằng hắn sẽ đi xem tình hình của cô.

Nhược Uyển vội vàng xuống giường, xỏ chân vào đôi dép để bên dưới rồi nhanh chóng ra mở cửa. Đùa gì chứ? Với vị ôn thần ác sát như Kỳ Vân Lẫm, cô không dám chọc giận hắn đâu.

“Anh... Gọi em à?”