Mưa phùn lất phất, những hạt mưa nhỏ li ti nối liền thành chuỗi rơi xuống, mặt đất đọng lại từng vũng nước lăn tăn sóng gợn, phản chiếu đôi chân trắng nõn thon dài của thiếu nữ.
“Chị Nam.”
Một giọng nói vang lên từ phía sau, thiếu nữ quay đầu lại, mái tóc đen dài ngang eo khẽ lay động như một dòng thác đổ màu mực.
Vì không mang theo ô, mưa rơi đọng trên tròng kính trước mắt khiến đôi mắt phượng hơi thiếu khí sắc ấy trở nên mơ hồ.
Nhưng vẫn rất đẹp, ít nhất là trong mắt chàng trai vừa dừng bước cách cô ba bước, hai vành tai đỏ ửng, không dám ngẩng đầu lên.
“Có chuyện gì sao, bạn học Vưu An?”
Ánh mắt của Nam Tri Ngôn lướt qua gương mặt khá điển trai của cậu, cuối cùng dừng lại trên chiếc huy hiệu màu tím trước ngực cậu thì khựng lại một nhịp.
Trên đó có khắc tên cậu, cùng với cấp bậc của cậu trong ngôi trường quý tộc này.
Đối diện với Nam Tri Ngôn, chàng trai trông có vẻ căng thẳng, thậm chí không dám ngẩng đầu. Một tay cậu nắm chặt cây dù, cố nhịn rất lâu mới đưa tay ra.
“Đàn chị, em, xin chị nhận lấy chiếc ô này!”
Nói xong liền nhanh chóng nhét cây dù vào lòng Nam Tri Ngôn, rồi như bị bỏng, cậu lập tức quay người bỏ chạy.
Nam Tri Ngôn cúi đầu nhìn cây dù trong tay, cô dễ dàng phát hiện bên trong còn kèm theo một tấm thiệp nhỏ, bởi vì đối phương rõ ràng không hề có ý định giấu.
Đầu ngón tay cô khẽ nâng lên, những lời tỏ tình ngây ngô, vụng dại hiện lên trước mắt.
“Tiểu thư, đây chẳng phải là thư tỏ tình sao?”
Một bóng râm phủ xuống từ đỉnh đầu, giọng nam trẻ tuổi vang lên từ phía sau.
Nam Tri Ngôn khẽ ngẩng đầu, kính đã bị người đàn ông lấy xuống, gương mặt trước mắt trở nên rõ nét, đó là một gương mặt vô cùng tuấn tú.
Là quản gia của nhà họ Nam - Tùy Dự.
Nam Tri Ngôn không đáp lời, cô gập tấm thiệp lại rồi xoay người đi về phía cổng trường, nơi xe của nhà họ Nam đang đợi.
Tùy Dự mở cửa xe cho cô, sau đó mới thu ô lại và ngồi vào ghế phụ, nhưng không rõ từ lúc nào, phần vai kéo dài xuống lưng bộ bành tô màu đen được cắt may vừa vặn kia đã ướt đậm hơn hẳn.
Sau khi xe lăn bánh, Tùy Dự quay người lại, đưa cho cô một chiếc khăn lông khô, cùng cặp kính đã được lau sạch.
Nam Tri Ngôn tiện tay đặt mấy thứ đang cầm sang bên, nhận lấy kính nhưng không đeo mà để sang một bên, rồi cầm khăn lau tóc.
Thật ra cô không bị cận nặng, chiếc kính kia chỉ là loại chỉnh thị nhẹ.
Không còn lớp kính che chắn, đường nét khuôn mặt kiều diễm của Nam Tri Ngôn hiện rõ không sót chút nào. Mái tóc còn hơi ẩm được cô gom hết ra sau, đầu hơi nghiêng, mắt khẽ cụp xuống, trông có vẻ lạnh nhạt.