Dãy núi xanh thẫm nhấp nhô trùng điệp mờ ảo trong làn mây mù, Lưu Đại hốt hoảng chạy trốn trong rừng.
Lưu Đại là một người thợ săn. Mỗi độ thu về, gã ta cùng những người thợ săn khác trong thôn đều vào núi săn bắn, cố gắng kiếm được thật nhiều thú rừng. Dù là thịt hay da đều có thể bán lấy tiền, nếu không bán được thì để lại nhà dùng cũng tốt.
Mấy ngày trước, gã ta vào núi cùng mọi người trong thôn. Ngọn núi này tên là Vân Vụ Sơn, là ngọn núi sâu nhất gần thôn họ. Trong núi có vô số thú dữ, chỉ cần đặt chân vào là không bao giờ về tay không.
Người ta đồn rằng, sâu trong Vân Vụ Sơn còn có những kỳ trân dị thú, nhân sâm trăm năm tuổi, linh chi ngàn năm, thậm chí cả những loại tiên thảo trong truyền thuyết cũng có thể tìm thấy.
Nhưng trong thôn không ai dám đặt chân vào sâu trong Vân Vụ Sơn. Mỗi năm vào núi săn bắn, họ chỉ dám hoạt động ở rìa núi.
Nguyên nhân rất đơn giản. Các cụ trong thôn đã kể rằng, sâu trong Vân Vụ Sơn không chỉ đầy rẫy mãnh thú mà còn có cả yêu tinh quỷ quái. Không biết đã có bao nhiêu người lợi hại đã vào sâu trong Vân Vụ Sơn rồi biệt vô âm tín.
Giờ phút này, trong lòng Lưu Đại hối hận khôn nguôi. Gã ta không nên vì lòng tham mà tách khỏi những người trong thôn để vào sâu trong Vân Vụ Sơn này!
Vội vã bước qua một rễ cây mọc nhô lên, Lưu Đại quay đầu nhìn về phía sau. Làn sương mù dày đặc như tấm lụa trắng bao trùm cả không gian, bị gió cuốn tới, ép sát về phía gã ta.
Rõ ràng chỉ là sương mù thường thấy nhất ở Vân Vụ Sơn, nhưng Lưu Đại lại vô cùng sợ hãi.
Thấy sương mù sắp đuổi kịp mình, Lưu Đại lấy con mồi trong giỏ xuống. Đó là một con cáo trắng. Dù đã chết, bộ lông của nó vẫn xốp mềm và trắng muốt. Chính vì muốn săn được con cáo này mà Lưu Đại mới mạo hiểm vào sâu trong Vân Vụ Sơn.
Nếu có thể mang bộ da cáo trắng này về thành, ít nhất cũng bán được mười lượng bạc.
Lưu Đại ngập ngừng một thoáng, rồi vẫn ném con cáo trắng ra sau lưng. Ngay khoảnh khắc sau đó, con cáo trắng đã bị làn sương mù bao phủ, và làn sương mù đang không ngừng tiến đến kia chợt dừng lại. Trong sương truyền đến tiếng nhai "răng rắc răng rắc".
Toàn thân Lưu Đại dựng hết cả tóc gáy, gã ta ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Trên đường đi, gã ta ném hết tất cả con mồi săn được lần này trong núi ra phía sau, mỗi lần như vậy đổi lại được thêm một chút thời gian thở dốc. Bây giờ ngay cả con cáo trắng cuối cùng cũng đã ném đi rồi, lần tới khi sương mù trắng lại đuổi kịp, có lẽ gã ta chỉ còn nước chờ chết thôi.