Có Chú Út Mạt Thế Tiêu Dao

Chương 11: Kiếp trước của Thịnh Trị (1)

Nhà họ Thịnh ở Gia Thành là một gia đình đặc biệt giàu có, tài sản của họ có thể nuôi sống hơn phân nửa người của đất nước trong nhiều năm, vì quá giàu nên tất cả mọi thành viên đều có thể trở thành mục tiêu của bọn bắt cóc tống tiền, đồng thời các cuộc ám sát dành cho các thành viên trong gia đình diễn ra thường xuyên đến từ kẻ thù trên thương trường.

Năm Thịnh Trị tám tuổi, hắn được đưa tới dự một bữa tiệc từ thiện, tại đây hắn gặp được một cô bé hai tuổi vô cùng xinh xắn, tính cách của hắn khá lạnh nhạt không thích chơi với ai, bình thường chỉ cần hắn tỏ ra thờ ơ một chút, khó chịu một chút bọn trẻ tự động né hắn ra không ai làm phiền.

Nhưng cô bé đó thì khác, cứ chạy theo hắn, liên miệng gọi: “Anh đẹp trai ơi, anh đẹp trai chờ em với.”

Chân ngắn tủn mà chạy cực kỳ nhanh, bám hắn không rời, ngã xuống thì đứng lên cực kỳ kiên trì, đến mức lần đầu tiên hắn nổi lòng trắc ẩn, dừng lại ôm cô bé lên.

“Cha mẹ em đâu?” Hắn hỏi.

Nhưng cô nhóc đó lại chẳng quan tâm, cứ liên miệng gọi hắn: “Anh trai ơi, anh đẹp trai quá!”

Mới tí tuổi đầu đã mê trai kiểu đó, hắn có chút bất lực, bây giờ mà quay lại bữa tiệc để đám người lớn thấy cảnh này kiểu gì cha mẹ của cô bé cũng lôi kéo muốn làm quen. Hắn từng bị cha mẹ của bọn trẻ lợi dụng con cái để bám lên nhà họ Thịnh. Trẻ con vô tội, người lớn lại lắm mưu mô, hắn không thích.

Thịnh Trị quyết định bế nó đi tìm vệ sĩ, định bụng nhờ họ tìm cha mẹ giúp cô.

Lúc giao cô bé cho vệ sĩ, cô nhóc không chịu buông tay, thậm chí hắn vừa ngồi vào xe cô bé liền bám lấy cửa xe không cho đóng lại, khóc nháo đến mức đám vệ sĩ bất lực, hắn cũng bất lực, cuối cùng đành phải gác lại hết các nguyên tắc, bế lấy cô ra khỏi xe.

“Được rồi anh mang em đi tìm cha mẹ.”

Hắn vừa rời khỏi vị trí xe khoảng năm mét phía sau liền vang lên một tiếng nổ lớn, dư chấn của nó mạnh đến mức thổi đến chỗ hắn, may mắn có vệ sĩ canh chừng kịp thời che chắn cho hắn và đứa nhỏ nên mới không sao.

Sau chuyện đó ông nội liền hứa hôn cho hắn và cô bé.

Hắn vốn không thích nhưng ông nội lại tin tưởng những chuyện tâm linh, ông nói Đàm Vân chính là phúc tinh của hắn, nên hắn chỉ đành chịu.

Sau đó Đàm Vân mất tích, khi biết tin trong lòng hắn có chút mừng thầm, nhưng cũng thấy tội lỗi vì lại mừng khi cô bé ấy biến mất.

Sau hai năm tìm kiếm không được người nhà họ Đàm nhận nuôi một cô con gái, đồng thời muốn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này.

Hắn không quan tâm, xin cha ra nước ngoài đào tạo, tới năm 25 tuổi hắn mới về nước, lúc này hắn đã quen Lâm Tuyết, chưa hoàn toàn yêu nhưng muốn thử với cô ấy, nên đã nói ra việc sẽ cho ai nhận cuộc hôn nhân này 30 phần trăm cổ phần trong công ty Thịnh Gia.

Mẹ của Thịnh Bân đứng ra nhận, sau đó hắn lại ra nước ngoài tiếp tục phát triển sự nghiệp, ở bên đó có nghe tin Thịnh Bân và Đàm Vân yêu nhau, như vậy cũng tốt cuộc hôn nhân này ít nhất không ép duyên ai.

Năm hắn 28 tuổi chợt nghe tin ông nội cho người đi tìm lại con gái ruột nhà họ Đàm, còn nói rằng phải là con gái ruột của họ mới có thể về làm dâu nhà họ Thịnh, nguyên nhân hắn điều tra được là do có một vị đạo sĩ nào đó đã nói với ông ấy.

“Thời đại sắp thay đổi, nhà họ Thịnh có trong tay một viên ngọc quý, nếu tìm được người phù hợp nuôi dưỡng ngọc này, trong tương lai dù thế giới có biến đổi nhà họ Thịnh vẫn mãi bền vững thịnh vượng không bao giờ lụi tàn.”

Lời nói vô căn cứ ấy càng được xác thực hơn khi chính vị đạo sĩ kia chỉ xem ngày sinh tháng đẻ của Đàm Vân mà chỉ ra vị trí của cô.

Và thế là ông nội bắt nhà họ Đàm đi đón con gái của họ về.

Dù nghe được tin này hắn vẫn chẳng quan tâm, mải mê theo đuổi sự nghiệp ở nước ngoài.