Có Chú Út Mạt Thế Tiêu Dao

Chương 9: Đăng ký kết hôn

Ủy ban nhân dân Quận 7.

“Chúng ta đến đây làm gì?” Phùng Nhã nhìn dòng chữ mạ vàng sáng loáng cùng lá cờ đỏ sao vàng tung bay, bối rối.

Thịnh Trị nắm tay cô đi vào trong: “Tới làm thủ tục kết hôn, sau khi lấy giấy chứng nhận xong chúng ta sẽ về quê, công ty thì anh bán rồi.”

Mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức cô không biết mình đang làm gì, cứ thế đi đăng ký thủ tục kết hôn.

Đến trước quầy đăng ký cô bối rối: “Chúng ta thật sự phải kết hôn sao?”

Cô cảm giác thời gian của ngày hôm nay được nhân lên tốc độ 2x mọi thứ đều rất nhanh, làm cô không thể nào kiểm soát nỗi những gì đang xảy ra.

Thịnh Trị thấy cô muốn từ chối, có chút bất an, nhưng vẫn nói: “Em chưa sẵn sàng sao?”

Sẵn sàng, họ vừa mới gặp chưa yêu đương gì sao có thể hỏi như thế, nhưng giờ không phải là lúc để giải bày, cô vội gật đầu: “Đúng vậy em chưa sẵn sàng, mình chờ thêm chút thời gian được không?”

“Không thể chờ được.”

“Hả?” Cô không thể tin được, hôn nhân là chuyện cả đời sao Thịnh Trị lại xem như một trò đùa vậy, cô bực mình vung tay muốn đẩy hắn ra nhưng bị giữ lại.

Thịnh Trị nói nhỏ với cô: “Nghe anh nói, em muốn về quê không?”

Phùng Nhã bực bội quay mặt đi, giờ thì khuôn mặt đẹp trai của hắn cũng không cứu được thiện cảm cô dành cho hắn.

“Đương nhiên, mới từ quê lên một ngày mà đã bị ép đủ kiểu thế này, ai mà muốn sống ở đây nữa!”

Thịnh Trị nhỏ nhẹ phân tích: “Nếu không kết hôn với anh em không thể về quê được, bởi vì từ khi em bước chân vào đất thành phố này, nhà họ Đàm đã muốn em thực hiện hôn ước, một khi hôn ước không thành em sẽ phải ở đây sống trong nhà họ Đàm, em muốn vậy sao?”

Phùng Nhã cúi đầu suy nghĩ, nếu không hoàn thành hôn ước chắc chắn không về được: “Vậy em từ hôn.”

“Càng không được, ông nội anh sẽ không cho phép, nếu ông không cho phép thì phía họ Đàm tuyệt đối không đồng ý. Hơn nữa em nghĩ mà xem nhà họ Đàm thế nào, họ Thịnh ra sao, họ muốn bám vào họ Thịnh phải có cuộc hôn nhân này.”

“Thì còn bên Đàm Vân mà, cô ta cưới cháu của anh chẳng phải nhà họ Đàm và họ Thịnh cũng gắn kết rồi sao?”

Càng nghe hắn phân tích cô càng rối.

Thịnh Trị cười khẩy: “Đàm Vân, cô ta sẽ không bao giờ được ông nội anh chấp nhận, ông rất coi trọng huyết thống, đã là hôn nhân với họ Đàm thì phải là con gái họ Đàm chứ không thể là đứa con nuôi. Em nên suy nghĩ kỹ, bây giờ chúng ta kết hôn để rời khỏi đây trước, sau này không hợp mình có thể ly hôn mà.”

Phùng Nhã mở miệng tính phản bác lại chẳng thể nói gì, kết hôn thời nay không còn khắt khe như thời trước, kết rồi có thể ly.

“Vậy được.” Cắn răng mãi cô mới dám nói ra lời này.

Chỉ chờ có thế Thịnh Trị liền kéo tay cô đi đến quầy làm thủ tục. Khi căn cước công dân gắn chíp của cô được tra vào vào máy quét, Phùng Nhã có chút hối hận.

“Chúng ta thử tìm cách khác xem.”

Thịnh Trị nắm chặt tay cô: “Không còn cách nào hay hơn đâu.”

Lúc bước ra khỏi văn phòng quận, Phùng Nhã vẫn không tin mình đã kết hôn, còn với một người đàn ông bằng tuổi anh trai, đã thế mới gặp được mấy tiếng.

Thịnh Trị cẩn thận cất giấy chứng nhận kết hôn, nắm tay cô tâm trạng rất tốt nói: “Đi thôi chúng ta về nhà, chuẩn bị đồ đạc ngày mai về quê luôn.”

Phùng Nhã bất ngờ: “Nhanh vậy à, có cần báo lại với hai nhà Thịnh Đàm không?”

“Chút anh tự báo, em không cần lo chuyện này.”