Hai ngày nay anh đã thử đủ mọi cách rồi, dù thế nào cũng không thể sạc được chiếc máy này. Cho đến tận bây giờ, khi anh ngồi đối diện Lộc Chiếu Viễn, khung vạch tín hiệu vốn trống rỗng kia đột nhiên hiện lên hai vạch, điện lượng cũng bắt đầu chậm rãi hồi phục...
Dường như Lộc Chiếu Viễn cảm thấy trò chuyện đã đủ rồi, bèn hỏi đến ba mẹ cậu bé.
Chúc Lam Hành trả lời đối phương đâu ra đấy, đồng thời tranh thủ tối đa thời gian quý báu để sạc pin cho mình.
"Ba mẹ em đều đi công tác cả rồi, bây giờ ba mẹ đang ở trên máy bay, điện thoại không liên lạc được, cũng không có thời gian đến đón em. Nhưng em nhớ địa chỉ nhà, có thể nhờ anh trai đưa em về nhà sau khi anh trai tan làm được không?"
"Được thôi, nhưng anh trai phải làm việc đến 6 giờ tối mới tan làm."
"Em đợi anh trai."
Cả một buổi chiều trôi qua, Chúc Lam Hành đọc hết tất cả tạp chí trong cửa hàng bánh ngọt, điện lượng trên màn hình ảo vừa vặn sạc được đến 50%. Lượng pin này khởi động máy thì dư sức, nhưng thứ này cũng giống như pin điện thoại vậy, lúc ra ngoài nếu pin không được đầy trăm phần trăm, thì sẽ luôn khiến người ta bận tâm.
Trên đường về, Chúc Lam Hành lại tìm cớ kéo dài thời gian, anh bắt taxi, nhưng lại giả vờ không nhớ rõ địa chỉ, dẫn Lộc Chiếu Viễn đi lòng vòng quanh quẩn gần nhà.
Sắc trời từ màu xanh nhạt dần chìm vào đen thẫm.
Chúc Lam Hành đi bộ nửa ngày trời, bụng "ọc" lên một tiếng.
Lộc Chiếu Viễn đang nắm tay Chúc Lam Hành liền ngồi xổm xuống: "Có phải đói rồi không? Anh đưa nhóc đi ăn tối trước nhé, được không?"
Ăn tối đúng là có thể kéo dài thêm chút thời gian, nhưng như vậy có phải là làm lỡ việc của người ta quá không...
Chúc Lam Hành hơi do dự.
Lộc Chiếu Viễn tưởng đứa trẻ mệt rồi, trực tiếp nhấc bổng cậu bé đặt lên vai mình, vừa cõng vừa đi về phía trước: "Ngồi vững nhé. Vừa nãy anh thấy một quán mì, anh dẫn nhóc đi ăn trước, ăn xong rồi tìm tiếp. Hôm nay chúng ta nhất định sẽ tìm được nhà cho nhóc."
Chúc Lam Hành liếc nhìn người kia.
Thật ra Lộc Chiếu Viễn cũng rất mệt. Cửa hàng bánh ngọt làm ăn khá tốt, nhân viên không có thời gian nghỉ ngơi, cứ đứng suốt bốn năm tiếng đồng hồ, bây giờ lại còn đi bộ nãy giờ cùng Chúc Lam Hành, đi hơn nửa tiếng rồi.
"... Anh trai ơi."
"Ừ?"
"Em nhớ ra rồi."
Chúc Lam Hành giơ tay lên, chỉ vào một con hẻm nhỏ phía trước mà vừa nãy vẫn chưa đi vào.
"Chắc là đi đường này ạ."
Rẽ vào đúng chỗ, đi thêm hai bước nữa là đến trước cửa nhà.
Chúc Lam Hành nhảy xuống từ trên vai Lộc Chiếu Viễn: "Cảm ơn anh trai, đến nhà em rồi, tạm biệt anh trai nha."
"Em vào nhà trước đi." Lộc Chiếu Viễn suy nghĩ cẩn thận chu đáo.
Chúc Lam Hành đứng trước mặt Lộc Chiếu Viễn, mở khóa bằng vân tay, rồi bước vào nhà.
Nhưng vào nhà rồi Chúc Lam Hành cũng không biến mất luôn, mà lập tức chạy đến bên cửa sổ, vén tấm rèm cửa đang rủ xuống, kiễng chân bám vào bậu cửa sổ, thò đầu ra, vẫy tay chào tạm biệt Lộc Chiếu Viễn.
Lộc Chiếu Viễn khẽ cười, vẫy vẫy tay, rồi ung dung tự tại rời đi.