Vẻ mặt anh ta dửng dưng như không, hoàn toàn không phản ứng gì trước ánh mắt đẫm lệ của cô.
Sự lạnh nhạt ấy khiến Thích Bạch Sương thất vọng. Cô cho rằng anh ta sẽ không ra tay nữa, thậm chí khi mọi chuyện tiếp tục diễn ra, anh ta vẫn sẽ lặng lẽ đứng bên chờ đợi.
Cô thật sự đã…
Đột nhiên có người bước tới.
Nuo túm lấy cổ áo của Guang như xách một con mèo con, kéo hắn lùi lại phía sau.
Thế nhưng Guang vẫn không buông tay Thích Bạch Sương, cũng không gạt tay Nuo ra. Hai người giằng co trong im lặng một lúc, cuối cùng như đạt được thỏa hiệp nào đó, một người buông tay, một người lùi bước.
Thích Bạch Sương ngồi bên mép giường, làm như không thấy cơn sóng ngầm giữa hai anh em. Cô liếc nhìn Guang, rồi thẳng thừng đứng dậy tát cho hắn một cái.
“Chát!”
Cái tát mạnh đến mức lòng bàn tay cô nóng lên. Thích Bạch Sương lạnh giọng: “Nếu còn lần sau, tôi sẽ báo cho bộ phận bảo vệ.”
Bộ phận bảo vệ luôn tuyệt đối đứng về phía người dẫn đường. Dù là lỗi của người dẫn đường, người bị trừng phạt cũng là lính gác, mà còn bị xử phạt rất nặng.
Dấu bàn tay in trên mặt, phản ứng đầu tiên của Guang không phải là đau mà là hương thơm vương lại trong không khí khi cô vung tay.
Gương mặt hắn bừng sáng, khóe mắt phớt hồng như bị nhuộm nhẹ: “Có thể cho tôi thêm một cái nữa không?”
Câu nói bất ngờ làm nét lạnh lùng trên mặt Thích Bạch Sương thoáng tan biến, thay bằng ngạc nhiên.
Thật lòng mà nói, Guang nên gia nhập Hải Đường mới phải, thiếu hắn đúng là thiệt thòi lớn. Có thể mặt dày nói ra những câu như vậy mà hành động lại không hề do dự, cộng thêm combo tinh thần thể báo lớn + anh em song sinh, nếu không phải hắn thì còn ai đủ tư cách làm nam chính?
Đầu lưỡi hắn ấn nhẹ lên vòm miệng, yết hầu khẽ chuyển động. Đôi mắt đỏ hoe thật đẹp, khiến người ta chỉ muốn từ từ liếʍ từng chút một.
Guang bắt đầu gọi tên cô một cách đầy ngẫu hứng: “Đã hiểu rồi, Thích dẫn đường? Thích Bạch Sương? Bạch Sương? A Bạch? A Sương?”
Một loạt cách gọi tuôn ra như pháo nổ, rõ ràng hắn chẳng hề coi lời đe dọa của cô là nghiêm trọng.
Thích Bạch Sương liếc nhìn Nuo đầy ẩn ý, không đáp lại.
“A Sương.” Guang hào hứng như một chú chó chứ chẳng phải mèo, tự quyết định luôn cách gọi: “Nếu chưa thể liên kết tinh thần với tôi, vậy A Sương có sẵn lòng trở thành người dẫn đường của đội Tinh Diễm bọn tôi không?”
“Tất nhiên, là kiểu không hỗ trợ Jaca xoa dịu ấy.”
Ban đầu, có thể là do mệnh lệnh hoặc vì nguyên nhân khác, nhưng không thể phủ nhận rằng Thích Bạch Sương là người dẫn đường đầu tiên, và cũng là duy nhất chủ động tiếp xúc với Jaca.
Nghe đến đây, Thích Bạch Sương mới chịu lên tiếng: “Xoa dịu lính gác là trách nhiệm của tôi ở Đảo Thiên Không, vì sao tôi lại phải từ chối Jaca?”
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của cô lấp lánh sự không đồng tình lẫn nghi hoặc.
Bọn họ tìm đến cô là vì Jaca?
Nhưng vì sao Jaca lại bị nhắm đến?
Guang trả lời như lẽ đương nhiên: “Tất nhiên là vì tôi muốn sau khi nhiệm vụ này kết thúc, anh ta sẽ…”
Lời chưa dứt đã bị Nuo cắt ngang: “Anh ấy chỉ đơn giản là có hiềm khích với Jaca.”
Guang liếc nhìn em trai, hắn vừa mừng rỡ quá mà quên mất chuyện với Jaca vốn không nên nói ra trước mặt Thích Bạch Sương.
Dù sao thì mối “tư thù cá nhân” đó chỉ là hắn đơn phương cho là thế.
Lần đầu tiên, Guang ý thức được rằng việc hắn nhắm vào Jaca thật ra chỉ bắt nguồn từ một lần “xích mích nhỏ” trên sân huấn luyện, một va chạm không to cũng chẳng nhỏ.
Loài mèo vốn thù dai, mà Guang lại là kẻ thù dai nhất trong số đó.
Nhận ra điều gì đó không ổn từ lời nói lấp lửng của Guang, Thích Bạch Sương quay sang hỏi Nuo: “Anh… cho hỏi, Jaca bị thương nghiêm trọng trong nhiệm vụ lần này sao?”
“Enno Nuo Enkars, Nuo là tên tôi.” Anh ta đáp gọn, rồi nói tiếp: “Theo thông tin tôi vừa lấy được từ Nữu Nhân Lai, Jaca đã hít phải bào tử vĩnh phiên khi làm nhiệm vụ.”